Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người cùng nhau đưa Tiểu Bảo đến trường học.
Trên đường trở về, Ninh Tịch nhịn không được quay đầu hỏi Lục Đình Kiêu đang lái xe bên cạnh: “À, Lục Đình Kiêu… Chuyện của chúng ta, anh cùng ông em giải thích như thế nào vậy?”
Tối hôm qua Lục Đình Kiêu vẫn luôn nói giao cho hắn xử lý, nàng liền không hỏi nhiều, lúc này thật là có chút tò mò.
Lục Đình Kiêu nhìn tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, một bên lái xe, một bên lẳng lặng mà mở miệng đáp: “Anh nói…… Chúng ta là ngẫu nhiên gặp nhau, nhất kiến chung tình, tính cách hợp nhau, bởi vì khó kìm lòng nổi bản thân mà quá giới hạn, có Tiểu Bảo. Nhưng tuổi trẻ bồng bột, tình yêu như gió bay vậy, luôn là tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, bởi vì một ít hiểu lầm nhỏ, em bỏ lại anh và Tiểu Bảo, một kình đi tha hương. 5 năm sau, chhúng ta lại lần nữa gặp lại, phát hiện đều như cũ không quên được nhau, tuy rằng con đường phía trước khó liệu, nhưng vẫn lựa chọn ở bên nhau, cùng nhau đối mặt……”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lục Đình Kiêu một lần nói nhiều như thế, thật là không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không giống anh tý nào, rất gay cấn!
Ninh Tịch ở một bên nghe được cằm đều sắp rơi xuống: “ Anh… Lục Đình Kiêu… Anh có thể biên kịch… Lại còn có là lãng mạn như phim thần tượng vậy!”
Lục Đình Kiêu ánh mắt thâm thúy, qua kính chiếu hậu nhìn nàng một cái, chậm rãi nói, “Không phải biên, đây là suy nghĩ trong lòng anh, nếu chúng ta có thể sớm chút tương ngộ, thì thật tốt.”
Trong phút chốc, trái tim Ninh Tịch giống như bị một thứ gì đó đập phải thật mạnh…
Trong đầu đều quanh quẩn câu nói kia của Lục Đình Kiêu.
Nếu chúng ta có thể tương ngộ sớm một chút, thì thật tốt.
Đây cũng là nỗi trăn trở của Ninh Tịch.
Nếu có thể gặp anh sớm hơn một chút, thì thật tốt!
Giây tiếp theo, phía trước có đèn đỏ, Ninh Tịch nhịn không được liền nhào cười qua, hôn lấy Lục Đình Kiêu.
Bị Ninh Tịch đột nhiên hôn, Lục Đình Kiêu đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó quay người, đổi thế chủ động… Trong lòng là từng hồi thổn thức.
Đèn xanh, từng đợt còi ầm ĩ vang lên phía sau xe, Lục Đình Kiêu mới hồi phục lại tinh thần, liền thở dốc: “Anh đang lái xe, không được quấy”
Ninh Tịch ngẩng mặt nói ngay: "Em mới không quấy, rõ ràng là bị anh làm cảm động nên mới không chịu được đó"
Lục đình kiêu: “……”
……
Ngày hôm sau là thứ bảy, Ninh Tịch mang theo Tiểu Bảo đến thăm ông nội, Ninh lão gia tử đã có thể đi được, không chỉ có như thế, còn cùng Tiểu Bảo chơi suốt một buổi sáng.
Ngay từ mấy ngày đầu, Ninh Tịch còn lo sợ bất an, sợ lão gia tử là gắng gượng nhất thời. Lúc nào cũng có thể ra đi.
Nhưng đến hiện tại, sức không nên của ông ngày một tốt lên, cuối cùng mới an tâm hơn một chút.
“Ông nội à, thời gian đã hết, lần sau con lại đến. Tiểu Bảo, mau tạm biệt ông!” Nàng mỗi lần lại đây đều phải chọn lựa thời gian, tránh gặp phải mấy người Ninh Tuyết Lạc.
Lão gia tử cảm thấy mỹ mãn mà xoa xoa đầu Tiểu Bảo: “Được, Tiểu Tịch, con yên tâm, chuyện này ông sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào.”
Nếu như bị những người đó biết Tiểu Tịch cùng Lục Đình Kiêu có quan hệ, sợ rằng sẻ xảy ra không ít sóng gió, ít nhất muốn chờ hai người kết hôn, nếu không sự việc Tiểu Tịch chưa kết hôn đã mang thai bị truyền ra, đối nàng sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Ông hiện tại coi như đã yên tâm, biết được Ninh gia tốt xấu vẫn còn một tia huyết mạch, ông chết cũng có thể nhắm mắt.
Bất quá, vì Tiểu Tịch cùng tiểu bảo bối, ông còn phải cố gắng sống tốt, chống lưng cho hai người, còn phải đợi chúng sinh thêm 2, 3, 4... đứa cháu ngoại.