Ninh Tịch nghe được mọi người bàn luận nhất thời cảm thấy hoảng sợ.
Anh trai à, anh nói hay quá ha, rốt cuộc anh nhìn kiểu gì mà thấy ánh mắt Lục Đình Kiêu nhìn tôi không giống bình thường?
Còn là ánh mắt đang nhìn vợ?
"Hờ hờ, mắt của anh kia có lẽ không được tốt lắm!" Ninh Tịch ho khan một cái nói với Lục Đình Kiêu.
Ninh Tịch vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã tán đồng mà gật gật đầu: "Anh nói không sai, đúng như vậy! Hơn nữa thằng nhỏ kia tuy rất giống ba nó, nhưng đôi mắt lại giống mẹ, nhất là lúc nó cười."
Ninh Tịch nghe mà muốn đâm đầu vào cột mà chết cho rồi: "Khụ, chị gái này... mắt cũng không tốt lắm nhỉ?!"
Bánh bao nhỏ làm sao trông giống cô được! Cô cũng không phải là mẹ của bánh bao nhỏ!
Lục Đình Kiêu như có như không liếc nhìn đôi mắt cô, thật ra thì cũng có chút giống.
Lúc trước anh đã nhận ra, lúc Tiểu Bảo cười thì thần thái giữa hai hàng lông mày có mấy phần giống với Ninh Tịch.
Nếu như chỉ là trùng hợp thì duyên phận này thật sự làm người ta thấy vui vẻ.
Khúc nhạc đệm nhỏ này trôi qua rất nhanh.
Ngồi xuống, Ninh Tịch thở phào thoải mái: "Ôi! Vào mùa hè mà ngồi điều hòa ăn lẩu thì đúng là sướng nhất đời, bảo bối nè, cô thề, con nhất định sẽ yêu cảm giác này!"
Đây là lần đầu tiên sau hai năm Tiểu Bảo ra ngoài ăn cơm, đối với cái gì cũng thấy tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, có điều cái tay nhỏ bé vẫn phải nắm lấy tay Ninh Tịch mới yên tâm.
Ninh Tịch lật thực đơn, hỏi ý kiến Lục Đình Kiêu: "Anh không ăn được cay, vậy chúng ta gọi lẩu uyên ương đi?"
"Cô quyết đi." Lục Đình Kiêu gật đầu, cởi áo khoác, cánh tay tùy ý vắt ngang trên ghế.
Chẳng qua chỉ là một loạt động tác rất bình thường nhưng người làm là Lục Đình Kiêu nên khiến người ta thấy cực kì hấp dẫn, Ninh Tịch lại cảm thấy như có một đoàn nai con* đang chạy loạn trong lòng.
*Nai con chạy loạn: Một câu thành ngữ ám chỉ cảm giác tim đập rộn rạo khi nhìn thấy người thương.
Gần đây không biết làm sao mà số lần bị thế này càng ngày càng nhiều, nai con chạy nhiều đến nỗi sắp lăn ra ngất rồi!
Lục Đình Kiêu rốt cuộc là vô tình hay cố ý hả?
Đồ ăn rất nhanh được mang tới, Ninh Tịch lập tức đem mọi chuyện vứt ra sau đầu tập trung vào chiến đấu với đồ ăn trên bàn.
Lục đại ma vương ăn lẩu cũng rất nghiêm túc nên ăn loại nào trước loại nào sau, cả thời gian nhúng vào là bao nhiêu cũng tính toán vô cùng chuẩn xác, tận tâm phục vụ cô với bánh bao nhỏ từ đầu tới cuối, so với lúc ăn ở nhà cô còn chuyên nghiệp hơn.
Ninh Tịch chưa bao giờ ăn lẩu mà không phải lo nghĩ gì như vậy. Bởi vì hôm nay cô chỉ cần ăn là được, các loại thức ăn đều chín vừa đủ, không giống cô làm lúc thì quá sống lúc thì quá chín.
"Cô với Mục Dã cùng một đoàn làm phim?" Đang ăn, Lục Đình Kiêu đột nhiên hỏi.
Ninh Tịch sửng sốt một chút mới phản ứng lại được: Giang Mục Dã là Tiểu thịt tươi của Thịnh Thế, lại là cháu của Lục Đình Kiêu, cho nên anh ta biết tình hình gần đây của Giang Mục Dã cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì vậy gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm nay anh ta vừa đến đoàn làm phim, thật ra thì hôm nay tôi mới biết, lúc thấy anh ta tôi còn sợ hết cả hồn."
Lục Đình Kiêu gắp cho cô một viên cá viên, lơ đãng hỏi: "Quan hệ không tệ?"
Ninh Tịch gật đầu, cảm thấy cái này cũng chẳng có gì cần giấu diếm vì vậy nói thẳng: "Cái này... Quan hệ của tôi với Giang Mục Dã một lời khó nói hết, chúng tôi có qua lại một đoạn thời gian nhưng đã chia tay lâu rồi, còn bây giờ thì cứ cho là bạn đi! Chỉ là tình bạn này đoán chừng rất nhanh sẽ kết thúc, từ sau khi về nước anh ta toàn kéo cừu hận cho tôi thôi, suýt nữa còn hại chết tôi."
"Sau này nếu nó bắt nạt cô thì nói cho tôi." Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch cười: "Ha ha không có đâu, trong phim đều là cảnh tôi bắt nạt anh ta, còn ngoài đời ấy à, hừ hừ, nếu anh ta dám bắt nạt tôi thì tôi lập tức làm mợ anh ta, dùng bối phận đè chết cái tên đó!"
Vừa dứt lời, Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu đều sửng sốt.
Ninh Tịch hận không thể chôn đầu dưới đất: Sao - cô - lại - không - quản - được - cái - mồm - để - giờ - nó - hại - chết - cô!