Nhưng mà Ninh Tịch lại cảm thấy, bất luận thế nào thì cô gái này cũng có một mặt rất đáng yêu, chẳng qua là mọi người có phát hiện ra hay không mà thôi. Hoặc nói đúng hơi phải là, cô ấy có đồng ý thể hiện trước mặt bạn hay không mà thôi.
Nghe thấy câu khích lệ của Ninh Tịch và thấy được ánh mắt chuyên chú của cô, trái tim của Trang Khả Nhi liền chậm nửa nhịp: "... Thật... thật không?"
"Dĩ nhiên! Cô là..."
"Cái gì?" Trang Khả Nhi nghiêng đầu tỏ vẻ rất tò mò.
"Không có gì..." Ninh Tịch vội vàng lắc đầu, rút lại nửa phần phía sau: là... mẫu người mà tôi thích.
Bên ngoài thì cao ngạo lạnh lùng nhưng thực tế thì trái tim lại rất trong sáng và đáng yêu, đây chính là điển hình của tính cách ngạo kiều (tsundere) đó nha! Cũng là một trong những kiểu con gái mà Ninh Tịch cô thích nhất...
"Đúng rồi, gần đây cô có phim gì mới không? Tôi rất muốn xem!" Trang Khả Nhi hứng thú hỏi.
"Gần đây ấy hả... chỉ có một vai phụ xuất hiện mấy phút thôi, trừ cái này ra thì tạm thời tôi không nhận phim khác. Nhưng mà nếu không có gì bất ngờ thì sắp tới tôi sẽ tham gia một bộ phim mới!"
...
Hai cô gái trò chuyện với nhau thật lâu, mãi cho tới tận khi tiếng gõ cửa vang lên.
Trang Khả Nhi chạy ra mở cửa: "Ba!"
"Thay quần áo xong chưa?"
"Dạ dạ, đã thay xong rồi."
"Ngài Trang, đã làm phiền rồi." Ninh Tịch đứng dậy nói cảm ơn.
Ninh Tịch đang định nói cáo từ thì Trang Liêu Nguyên lại đột nhiên lên tiếng: "Nếu cô Ninh hôm nay không có chuyện gì, không bằng ở lâu thêm chút nữa, ăn tối rồi hãy đi."
"Cái này... không cần đâu ạ! Thế thì quấy rầy mọi người quá!" Ninh Tịch từ chối.
"Quấy rầy chỗ nào chứ! Chẳng quấy rầy chút nào cả! Cậu giúp nhà mình một việc lớn như thế thì đương nhiên phải chiêu đãi cậu một chút rồi, cậu đừng khách khí nữa! Hơn nữa mình còn có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu đó..." Trang Khả Nhi thân mật kéo tay Ninh Tịch, ánh mắt nhìn Ninh Tịch cũng lộ vẻ khẩn trương cùng lưu luyến.
Hiếm khi Trang Khả Nhi mới gặp được một người bạn để tâm sự, quả thật có chút không nỡ để Ninh Tịch đi...
"Này..."
"Nếu cậu không đồng ý thì nhà mình sẽ rất áy náy!"
Thịnh tình khó mà chối từ lại còn cộng thêm việc Ninh Tịch không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của con gái nữa, thế nên đành phải nói: "Vậy được ạ..."
Lúc này chuông điện thoại của Ninh Tịch đột nhiên reo lên, là Lục Đình Kiêu gọi đến.
"Xin lỗi, mình đi nghe điện đã."
Ninh Tịch đi tới sân thượng: "Alo?"
"Xong việc chưa? Tối cùng nhau ăn cơm chứ?"
"Ừm, tối nay chắc không được rồi..."
Ninh Tịch còn đang nói chuyện với Lục Đình Kiêu thì dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng gào như heo bị chọc tiết: "Mở cửa!!! Để con ra ngoài! Con không phải là phạm nhân! Dựa vào đâu mà nhốt con chứ! Dựa vào cái gì! Còn có quyền của con người nữa không?"
"Em đang ở đâu?" Lục Đình Kiêu ở đầu bên kia hiển nhiên cũng nghe được thanh âm này.
Khóe miệng Ninh Tịch méo xệch, vừa nghe tiếng Trang Vinh Quang tru tréo vừa giải thích với Lục Đình Kiêu: "Nói ra thì dài lắm... anh nhớ hồi sáng em có nói là đi gặp khách hàng không? Cuối cùng tốn bao nhiêu thời gian mà chẳng gặp được cái bóng người ta nữa kìa! Sau đó thì em chỉ có thể trở về thôi... Lúc đi ngang qua bờ sông em gặp một ông lão, ông ấy bị lên cơn đau tim... sau đó..."
Ninh Tịch không dám nói cho Lục Đình Kiêu chuyện cô nhảy xuống nước tìm thuốc nên dành tùy tiện bịa chuyện: "Sau đó em giúp ông ấy tìm thuốc uống, nhân tiện cũng đưa ông ấy về nhà luôn... Bây giờ nhà người ta vì muốn cám ơn mà giữ em lại ăn cơm!"
"Thượng tướng thì oai lắm sao? Thượng tướng thì có thể tùy tiện nổ súng bắn dân thường sao? Đây là xã hội dân chủ! Tôi yêu cầu được thả tự do! Ngay cả bố ruột cũng không có quyền nhốt tôiiiiii..." Dưới lầu, Trang Vinh Quang nhiệt tình gào thét.