Trong lồng ngực Chu Nham Hải liền tràn ngập lửa giận, cơn tức lan đến đại não và lý trí bắt đầu hỗn loạn.
Ánh mắt không tốt của người đàn ông ở phía đối diện không coi ai ra gì đang chơi trò mập mờ khiến hàm răng anh cắn lại thật chặt.
“Ha ha….” Nam Tạm cười đến cợt nhã, đón nhận ánh mắt đang muốn xé nát mình của anh, trực tiếp bỏ qua coi như không có gì.
Môi anh chuyển qua hôn khóe môi của người trong ngực, anh nhìn thấy Thù Man đang cười nhạt mị hoặc, con ngươi y hệt như nước xoáy khiến anh thật
giống như người mất hồn, cả người giống như cũng hút vào rồi.
Ánh mắt Nam Tạm bắt đầu mê ly, nhiễm lên chất độc **, tiếng nói khàn khàn
trầm thấp: “Tiểu yêu tinh, là em quyến rũ anh.” Môi anh liền hung hăng
gặm cắn môi cô, tùy ý xâm lược, bắt đầu chăm chú si mê, phát ra tiếng
chậc chậc mập mờ, trong không khí cũng bắt đầu nhiễm mùi vị ái
muội.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Tạm đang trầm mê, bộ dáng hưởng thụ, anh nhắm mắt lại vong tình cùng Thù Man hôn môi.
Lúc Thù Man mở mắt ra, trong mắt cô là thanh tỉnh pha lẫn với tà khí, ngay
cả một chút mê ly cũng không có, cô cũng không ngăn cản Nam Tạm hôn
mình.
Dư quang nơi khóe mắt như có như không quét qua mấy người
đàn ông đang nhìn chăm chú nhìn cô, bình thản nhìn vẻ mặt Chu Nham Hải
đang tức giận và trở nên khổ sở vặn vẹo.
Trái tim lạnh lùng của cô liền cười khẽ.... ...
Sắc mặt Lưu Nhiên vẫn ưu nhã điềm đạm, anh đang cười nhạt nhìn họ, nhưng có chút không kiềm chế được.
Đáy lòng anh đang đau đớn, có xúc động muốn giết người. Haizz….Anh muốn
nhìn cô và người đàn ông khác như thế này nhưng anh lại ghen tỵ muốn
chết, thật muốn xông lên tách bọn họ ra……
Muốn hung hăng đem Nam Tạm chết tiệt đẩy ngã làm cho hắn nằm bẹp dí.
Cuối cùng vẫn là anh không có cách nào rộng lượng, cũng không có cách nào quên được.
Nhưng… Ánh mắt sáng trong của cô nhìn anh làm ý thức căng thẳng của Lưu Nhiên trong phút chốc liền tan rã….
Lưu Nhiên biết, yêu tinh của anh đang nhàm chán, cô chỉ muốn chơi đùa thôi…
Chỉ cần cô vui vẻ là được!
Chậc, nhìn lại một chút thì mấy người đàn ông này không đồng ý không được, cứ như vậy mà cưng chiều cô ta, cho dù có đau lòng cách mấy!
Anh
liền dời đi tầm mắt, liếc mắt lần thứ ba về phía khuôn mặt vặn vẹo có vẻ dữ tợn của Chu Nham Hải, còn có người đàn ông có vẻ mặt đang cứng ngắc
kia….
Nụ cười trên môi của Lưu Nhiên càng sâu hơn, trong lòng
anh đang thật là cao hứng, thì ra trực giác phi thường ngày đó thật
chính xác, Chu Nham Hải, anh dám cư nhiên động lòng với chính em gái
ruột của mình sao?
Trong lòng Lưu Nhiên liền rỉ ra một chút chất độc, có chút hả hê khi người gặp nạn, khẽ nói nhỏ: Chu Nham Hải, con mẹ nó anh thật đáng chết! Đáng chịu hành hạ!
Chất độc trong tủy
bắt đầu lan ra khiến suy nghĩ của anh trở nên độc ác, anh muốn độc chết
bất kì người đàn ông tiếp theo nào của cô!
Chu Nham Hải…
Anh bây giờ có đau không? Có phải giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt cho đầm đìa máu tươi, giận dữ nơi đáy mắt của anh thật rõ ràng, thì ra là không chỉ có một mình Lưu [lqđ]Nhiên tôi đau.
Thật là tốt!
Lại nhìn sang cô gái đang bị kẻ chết tiệt kia hung hăng hôn mà không hề có bất kỳ ý định phản kháng nào….
Trong đầu Chu Nham Hải liền oành một tiếng, lý trí của anh hoàn toàn sụp đổ,
cả người đều đang run rẩy giống như bị vùi lấp trong biển lửa,thân thể
phát run, máu sôi sục như nham thạch nóng chảy, đem anh đốt tan thành
nước.
Cảm giác đau lòng khó nói nên lời. Có âm thanh trong đầu anh đang điên cuồng kêu gào: “Phá hủy bọn họ, phá hủy bọn họ đi!”
Dường như như vậy sẽ dễ chịu hơn, anh cũng sẽ không đau đớn như vậy. Nhưng
trong đầu lại có một âm thanh khác đang giễu cợt châm biếm anh: “Chu
Nham Hải, đó là cô gái ngươi yêu mà, nếu ngươi hủy hoại cô ta thì ngươi
sẽ chịu đựng nổi không?”
“Đồng ý không? Đồng ý không?”
Đúng vậy, anh không làm được, làm sao có thể hủy hoại cô được, anh yêu cô
đến nỗi hận không thể dâng sinh mạng của mình cho cô mới đúng.
Ánh mắt của anh lại trở nên ngây ngốc, đau kịch liệt đờ đẫn nhìn nụ hôn
nóng bỏng của hai người, anh giống như bị rơi vào địa ngục, bị các loại
hình cụ tra tấn giày vò, sống không bằng chết!
Mắt Khuynh Hữu
đang nghiền ngẫm nhìn hai người đang lớn mật hôn môi kia, lại sang nhìn
người đàn ông mang theo nụ cười nhạt, tư thế cao quý, nhàn hạ đang đứng
cạnh bàn.
Đó là! Đáy mắt…anh ta….
Đó là nồng đậm ôn nhu, tình yêu, còn có tràn đầy sự cưng chiều sao?
Nhưng mà…Đã yêu như vậy, vì sao có thể nhìn người phụ nữ mà mình yêu cùng
người đàn ông khác hôn môi, lại dùng nụ cười nhạt và sự bình tĩnh thong
dong để chống đỡ sao?
Là che giấu cảm xúc chân thật quá tốt sao? Hay đây là cảm xúc thật….Nếu như là thật, hắn đúng là mẹ nó có bệnh.
Khuynh Hữu thấy nghi ngờ và khó hiểu.
Toàn bộ dư quang nơi khóe mắt anh nhìn lại Chu Nham Hải, thu lại toàn bộ vẻ
mặt khổ sở của anh vào mắt, tâm tư của Khuynh Hữu bắt đầu khó hiểu, pha
lẫn nghi ngờ. Nhìn lại toàn bộ sự việc đều do Thù Man gây ra, đem tất cả cực phẩm họa thủy của thế giới này làm cho rối loạn….
Tô Khuynh Hữu cảm thấy phức tạp, Lưu Nhiên rối rắm, Chu Nham Hải căm tức muốn chết!
Ba người đều 3 tâm trạng khác nhau, nhưng đó lại là tâm trạng chung trong tương lai gần!
Trong tương lai gần, đó không phải loại “mùi vị” này mà thôi!
Sau nụ hôn nóng bỏng, đôi nam nữ rốt cuộc đã tách ra, bốn cánh môi tách ra mang theo sợ chỉ bạc, đều đỏ tươi ướt át.
Nam Tạm mút nhẹ không khí, ánh mắt anh vẫn mê ly như cũ!
Nhưng, ánh mắt của cô gái lại lành lạnh, giống như việc vừa rồi không liên quan đến mình.
Cô ấy vẫn cười nhạt, không nói lời nào và quay đầu lại nhìn tôi, nhìn tôi như vậy, trong mắt cô ấy là sự đùa giỡn, trêu chọc!
Là nhìn mình sao? Những người đàn ông tự hỏi mình, đều có chung ý tưởng.
Dưới ánh đèn, diện mạo của cô gái có chút mông lung, tự mình toát lên vẻ hoa mỹ, bình tĩnh hưởng thụ sự phù phiếm.
Cô ấy nhìn bọn họ, nhưng trong mắt không có bất kỳ kẻ nào.
Từ đầu đến cuối cô ấy không hề trầm mê, người trầm mê chỉ có kẻ đã cùng cô ấy hôn môi nồng [lqđ]nhiệt.
Còn có, sự phẫn nộ, không cam lòng, đau đớn, phức tạp của tôi.
Giờ phút này cô ấy thật thanh lệ xinh đẹp, vô hình trên người tản ra loại
mùi vị cám dỗ, mùi hương thoang thoảng, đem mê hoặc toàn bộ đàn ông ở
đây.
Sao cô lại có thể xinh đẹp như vậy? Mâu thuẫn như thế, vẫn còn mê người như vậy?
Những người đàn ông không khỏi nhìn cô, bất chợt có sự ngu dại.
Một chiếc trâm gỗ sau mái tóc dài của cô lộ ra, trên chân là đôi giày đỏ tươi được thêu sắc sảo, mắt của cô, môi của cô.
Mặt mày đặc biệt phong tình đều quyến rũ người, quả thật là quyến rũ chết người!
Trong vẻ thanh lệ của co là sự quyến rũ, vẻ ngoài nhã nhặn lịch sự che giấu sự uyển chuyển hàm xúc.
Trong lòng những người đàn ông, họ yêu,hận, xúc động, say mê từng tầng một
quấn lấy nhau, khó có thể kiềm chế, không có cách nào chạy trốn!
Một mùi hương thơm ngát y như trong mộng đang quấn quanh hơi thở, chập chờn trong ánh sáng bóng đèn.
Những người đàn ông nhìn cô, trong lòng họ đang run rẩy.
Hai tay của cô đang chống cằm, mắt nhìn thẳng phía trước, áo sơmi mộc mạc
cùng với váy dài, có cảm giác là một khuê nữ của gia đình cổ đại, từ
trong phim phá vỡ màn ảnh mà đi ra, đang lẳng lặng ngồi ở đó nhìn họ.
Khí chất của cô phức tạp khó hiểu, mềm mại cũng không mềm mại, điệu bộ cũng không lớn mật, nội tâm lại lộ ra sự khinh đãng mà một thục nữ không nên có cùng yêu khí nồng nặc.
Hư ảo mông lung, mỹ cảm chân thật, làm đàn ông không kiềm hãm được mà say mê, cô ấy đang quyến rũ họ.
Mê loạn mắt và tâm của họ, dẫn dụ họ muốn có cô làm của riêng, muốn đem cô ôm vào lòng, cả đời đều muốn ôm cô vào lòng.
Đem cô gái xinh đẹp này dấu ở nhà, không muốn cho người đàn ông khác nhòm ngó vẻ đẹp của cô.
Hiện tại khát vọng của họ đang cực kỳ mãnh liệt!
Họ muốn đem cô ấy đè dưới thân, không muốn để ý đến thời gian và địa điểm, muốn cô ấy, hung hăng muốn cô ấy, đem sinh mạng vọt vào thân thể cô.
Loại cảm giác đó, thật là dục tiên dục tử! Họ muốn đem cô ấy đem họ ép khô, đem dòng máu đang chảy trong cơ thể ra ngoài!
Ý tưởng như thế thật là cầm thú!