Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 111: Cái miệng nhỏ này đúng là giỏi ăn nói




Anh giam cầm cô thật chặt ở trong ngực, không cho phép cô cử động một chút, cúi đầu, môi mỏng gần như dán vào trán cô, mùi rượu nhàn nhạt xen lẫn hơi thở nam tính phả vào mặt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Tôi muốn cô uống một ngụm trước."
Lâm Khiết Vy muốn đứng dậy vài lần, nhưng không thành công, trong lòng nghĩ người nghiện rượu đúng là không thể giao tiếp, rất đáng sợ.
Bị anh hung dữ nhìn chằm chằm, rơi vào đường cùng, cô đành phải cúi đầu, uống một hớp nước mật ong nhỏ, gương mặt lập tức nhăn lại. Oa, cô cho quá nhiều mật ong, đã ngọt quá mức rồi. Không ngờ biểu cảm của cô khiến anh hoài nghi hơn, anh hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiếp tục uống đi, uống sạch."
Nếu uống sạch, có lẽ cô sẽ ngọt chết mất.
Không lay chuyển được anh, Lâm Khiết Vy chỉ có thể há to miệng uống, trong quá trình uống còn không nhịn được dừng lại chép miệng, không ngờ anh đột nhiên dán sát lại gần, hôn cô, còn hôn lên cánh môi đầy nước mật ong của cô.
Hôn một lát, anh vô cùng ghét bỏ xoay mặt đi, cũng không nhịn được nhíu mày nói: "Quá ngọt!"
Lâm Khiết Vy nhân lúc anh buông lỏng cánh tay, vội vàng rời khỏi anh, đứng bên cạnh cách rất xa.
Anh vươn tay xoa huyệt thái dương, hơi nhắm mắt lại, rõ ràng là có chút không thoải mái.
"Anh Kiêu, trời không còn sớm nữa, nhanh đi nghỉ đi."
Không nghĩ tới cô vừa dứt lời, anh liền vươn tay về phía cô, ra lệnh: "Tới đây, đỡ tôi lên lầu nghỉ ngơi!" Lâm Khiết Vy còn đang bưng cốc trực tiếp mơ hồ.
Cô dìu anh!
Chân của cô còn chưa khỏi hẳn đâu, chính cô đều đã khó lên lầu, một người đàn ông cao gần một mét chín vóc dáng cường tráng như anh, vậy mà không biết xấu hổ bảo người nhỏ bé đang bị bệnh như cô dìu anh!
"Anh Kiêu, có lẽ tôi không làm được, hay là tôi gọi mấy vệ sĩ tiến vào..."
"Bớt nói linh tinh đi!" Anh vươn tay ngăn cản, đôi mắt lạnh lùng đột nhiên nhìn về phía cô, tuy mang theo vài phần men say, nhưng sắc bén trời sinh vẫn đâm mạnh tới: “Cô gái, vậy mà cô còn dám ghét bỏ người đàn ông của cô? Đừng quên, cô đúng là bên A, sẽ phục tùng mệnh lệnh của tôi vô điều kiện!"
Lâm Khiết Vy: "..." Cô muốn nói, cô cảm thấy con hàng này căn bản không say! Vì sao anh nói chuyện còn độc miệng, lời nói sắc bén như thế?
"Lại đây! Đến trong lòng tôi, tới đỡ tôi." Anh híp đôi mắt, rõ ràng là có chút không kiên nhẫn rồi.
"Nhưng mà anh Kiêu, tôi không có sức lực đó, không có năng lực đó, không phải không muốn đỡ anh, cũng không nói ghét bỏ anh, mà là tôi không có sức lực đó!" Lâm Khiết Vy không chỉ không dựa vào anh, còn đặt cốc lên trên bàn, bàn tay để ở sau lưng, trái lại lùi ra xa vài mét.
Cô không có ngốc, chân mình đã bị như thế rồi, cô cần gì phải mạo hiểm đi đỡ một tên say rượu! Nhỡ đầu anh làm cô ngã, cô ngã tàn hoặc gãy tiếp, có lẽ ông chủ bao nuôi là anh sẽ đá cô ra ngoài trước tiên, còn truy cứu số tiền nợ anh nữa.
Cho dù thế nào, cô coi như là dựa vào gương mặt cơ thể này tiếp tục sống mà!
Đôi môi đỏ mỏng nhạt của Mạc Lâm Kiêu hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, cười mà như không cười: "Năng lực? Sao cô không có năng lực này? Năng lực của cô ở phòng ngủ tôi thấy rất mạnh, buổi tối ấy không phải..."
"Dừng dừng! Anh Kiêu, tôi đi gọi bác Trần tới, bảo ông ấy sắp xếp người chăm sóc anh."
Choắng váng, chỉ cần cho anh cơ hội, anh luôn nói tới buổi tối mê loạn kia, muốn hại cô phải ngượng ngùng.
Đang chuẩn bị xoay người đi tìm bác Trần, thì nghe phía sau có một dòng khí truyền tới, cô còn chưa quay đầu, cánh tay đã bị người ta nắm lấy từ phía sau.
"Không được đi!" Giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu cô, cô mới giật mình kinh ngạc phát hiện, một giây trước người này còn lười biếng ngồi trên ghế số pha, sao một giây sau anh đã xê dịch bốn năm mét, đứng sau lưng cô rồi?
Anh vẫn nắm lấy cổ tay cô như cũ, tiếp tục nói: “Bác Trần lớn tuổi, một khi đang ngủ bị đánh thức, sẽ rất khó đi vào giấc ngủ tiếp."
Lâm Khiết Vy im lặng gật đầu, nói có chút đạo lý, bác Trần tốt như vậy, cô thật sự không nhẫn tâm quấy rầy ông ta.
Nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt mỹ của anh, Lâm Khiết Vy cười ngượng ngùng, cười vô cùng miễn cưỡng, lén lút muốn thoát khỏi tay anh: “Được rồi, tôi không gọi bác Trần, không quấy rầy ông ấy nghỉ ngơi, như vậy anh nghỉ mấy phút đi, lát nữa tôi sẽ trở lại!".
May mà cô có chú ý tới, mỗi khi trời tối ngoài cửa biệt thự đều có vệ sĩ tuần tra, ra ngoài gọi một tiếng là được.
Cô khó khăn tránh thoát khỏi tay anh, nhưng không ngờ Mạc Lâm Kiêu vươn cánh tay dài ra, khoác lên vai cô, khẽ kéo vào bên trong, cô liền rúc vào trong lòng người ta.
Ôm ấp kín không một kẽ hở, gương mặt cô dán vào áo phông anh, chất vải rất mềm rất mịn, hẳn là cotton tinh khiết chất lượng tốt, từ trên quần áo tản ra hương vị vô cùng tươi mát, vậy mà hiếm thấy không có mùi rượu cùng với hương vị hỗn loạn, chỉ có mùi thơm ngát thuộc về anh, mùi này giống như hương cam, sạch sẽ thơm ngát.
Trong phòng có hệ thống tuần hoàn nội bộ 24/24, quanh năm luôn duy trì độ ẩm thích hợp và nhiệt độ thích hợp, cô vốn mặc váy ngủ trong phòng như mùa xuân quanh năm, bị anh ôm chặt như thế, ngay lập tức cảm thấy nóng hơn.
Anh nóng giống như lò than, giống như cỗ máy chuyển động vĩnh viễn có sức sống vô hạn. "Anh Kiêu, anh Kiêu... Anh buông ra một chút, quá nóng, anh Kiêu, anh có nghe thấy lời tôi nói không?" Sao có thể như vậy, không phải là anh say tới mức không biết gì rồi sao.
Trong lồng ngực đột nhiên truyền ra tiếng cười trầm thấp của anh, rất nhẹ rất nhẹ, anh cúi đầu, nhìn người phụ nữ mềm mại như không xương trong lòng,
đôi mắt trở nên sâu hơn, nhỏ giọng nói: “Cô bé lùn.” Mẹ nó! Sao anh lại chê cô lùn rồi? Đột nhiên xuất hiện ý nghĩ nhân lúc anh say rượu đánh anh một trận, làm sao bây giờ.
Một ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đột nhiên chạm vào môi cô, Lâm Khiết Vy vốn đang suy nghĩ miên man đột nhiên hơi run lên, khi đang không biết phải làm sao bây giờ, ngón tay đáng ghét của anh lại chọc vào môi cô thêm mấy cái, cô có cảm giác như mình là con mèo bị anh trêu đùa.
Anh cúi đầu, gương mặt tuấn tú gần như dán sát vào mặt cô, có chút men say oán hận: “Nói một chút nghe xem, cái miệng nhỏ này của cô đúng là giỏi ăn nói, trái phải đều có lý, cô có câu nào là nói thật hay không?"
Lâm Khiết Vy trợn to mắt, không phục phản bác: "Tôi vẫn luôn nói thật mà! Tôi không am hiểu nói dối!” “Hừ, đồ nói dối!" Anh phả một hơi lên mặt cô, tràn đầy đùa giỡn: "Có đôi khi tôi rất muốn... Khâu cái miệng nhỏ này của cô lại! Hoặc là chặn nó lại!"
Một loạt hành động bất ngờ của anh trực tiếp khiến Lâm Khiết Vy hơi choáng váng. Bây giờ cô có thể chắc chắn, người này bình thường mắt cao hơn đầu, hôm nay thật sự say rồi.
Kết quả là cô tăng thêm can đảm, véo mạnh cơ ngực của anh, ai bảo trước đây anh bắt nạt tôi, trêu đùa tôi! Hừ, bà đây có thù tất báo!
Tôi véo! Véo này! Hả? Sao không véo được? Hoàn toàn như đang động vào tảng đá... Cứng như thế, không có chỗ xuống tay. Không phải chứ, người này uống rượu, còn có thể khiến cơ bắp căng như thế.
Móng vuốt nhỏ đang làm chuyện xấu của cô bị Mạc Lâm Kiêu nắm lấy, để đến bên môi, anh há miệng cắn lên ngón tay cô, không đau, nhưng hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.