Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 112: Im lặng thương tiếc cho mình



"Ôi!" Dù thế nào Lâm Khiết Vy cũng không ngờ tới, Mạc Lâm Kiêu có bệnh thích sạch sẽ, sẽ cắn cô một cái, cô lập tức trợn mắt há to miệng.

Mạc Lâm Kiêu bỏ tay cô ra, vỗ nhẹ lên trên mặt cô một cái, lông mày hơi nhướng lên, tà nịnh nói: "Đừng quậy nữa, lại dụ dỗ tôi, tôi sẽ không thể nhịn nổi, ăn sạch sẽ cô đấy!"

Trong đôi mắt hẹp và dài của anh lóe lên ánh sáng giống như ánh sáng ngọc, giống như có thể hút người ta vào trong, tà mị, nguy hiếm.

Lâm Khiết Vy căn bản không dám đối mặt với anh, sợ tới mức vội vàng tránh tầm mắt, cũng từ bỏ vùng vẫy trong ngực anh, bất đắc dĩ nói: “Anh Kiêu, đã muộn thế này rồi, anh vẫn nên mau chóng đi nghỉ đi."

"Ừm." Anh ôm cô, đi hai bước về phía cầu thang, lúc này mới mở miệng nói: “Đi, chúng ta đi ngủ đi."

Mẹ nó! Nói chuyện có thể đừng dọa người ta như vậy được không! Thiếu chút nữa là Lâm Khiết Vy kinh hãi tới mức lảo đảo.

Anh chân dài cánh tay dài, từ trên xuống dưới đều như một tấm sắt, đừng nhìn bình thường mặc âu phục trông anh có vẻ trí thức gầy nhỏ, thực ra anh vô cùng cường tráng. Lâm Khiết Vy nghiến răng cố chống đỡ, dùng bả vai nhỏ gầy yếu của cô cố gắng khiêng vị đại gia này, trong lòng không ngừng chửi mẹ nó.

Có lẽ nâng anh lên trên lầu, cô sẽ anh dũng tử trận, hiện giờ đã có điềm báo trái tim đều đã chảy máu. Đúng là truyện cười hoang đường, cô không chết trên giường nhỏ trong phòng ngủ, lại sắp chết trên đường đi tới phòng ngủ!

Trong lịch sử sẽ ghi lại người phụ nữ đau khổ nhất.

Hai người kết hợp giống như trẻ sinh đôi, thất tha thất thểu, lắc lư từng bước, khó khăn lắm mới đi tới dưới bậc thang, Lâm Khiết Vy mệt tới mức thở hổn hiển, gương mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, giống như con cá nhỏ thiếu nước.

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, lần đầu tiên phát hiện sao cự ly này lại xa đến thế.

Chết sớm siêu sinh sớm! Kiên trì một chút, khiêng đi lên, cô có thể nghỉ ngơi một lát rồi.

Nghĩ như vậy, Lâm Khiết Vy hít sâu một hơi, rất có khí phách kêu lên: “Cố lên, đi thôi!"

Bên tai truyền tới giọng nói mát lạnh của người nào đó: “Đi cái gì, cô là đồ ngốc!" Trong giọng nói tràn ngập ghét bỏ.

Một giây sau, Lâm Khiết Vy phát hiện hai chân ngắn của mình vậy mà bay lên, tốc độ không đổi, trong tích tắc cô có ảo giác mình đang ngồi trên thang cuốn. Nhìn xung quanh một lát, mới phát hiện Mạc Lâm Kiêu ôm cô dưới cánh tay, nâng cô lên trên, kẹp cô ở trong lòng anh, giống như đang xách một con gà thoải mái bước lên trên lầu.

Đôi mắt Mạc Lâm Kiêu thản nhiên đảo qua mặt cô, cô đang đảo đôi mắt to tròn ngập nước nhìn xung quanh, rõ ràng là vô cùng ngạc nhiên. Vừa rồi là anh cố ý gây khó dễ cho cô, đặt hết sức nặng về trọng tâm lên người cô, cô mệt tới mức không kịp thở, anh cho rằng cô sẽ mệt đến mức né ra, nhưng mà không dự đoán được, một cô nhóc chỉ có chút đỉnh như thế, còn hăng hái kiên trì đỡ anh lên trên lầu.

Khi nghe câu nói “cố lên" tràn ngập hùng dũng oai vệ của cò, trong lòng anh khó tránh khỏi không dao động, có chút dịu dàng dập dờn ra. Trái tim lạnh lẽo, vậy mà không nỡ lăn qua lăn lại cô, dẫn theo cô lên lầu rồi. Lâm Khiết Vy âm thầm vui sướng, nghĩ có lẽ ông chủ bao nuôi uống rượu say này, hẳn là sẽ như vậy dẫn theo cộ đi vào phòng, cũng không cần cô sử dụng lực, không nghĩ tới vừa tới tầng hai, anh liền nhíu mày nói: "Đừng co chấn, để thẳng chân ra, đỡ tôi vào phòng."

Mồ hôi rơi, chưa tới một giây tính toán tốt trong lòng đã bị người ta phá hủy.

Lâm Khiết Vy đành phải đỡ anh đi về phía phòng ngủ của anh, chẳng qua bây giờ thoải mái hơn nhiều, có thể là men say của người này giảm bớt vài phần rồi, vậy mà lại không đè nặng cô, cô chỉ đỡ lấy anh tượng trưng, được anh ôm, cùng đi vào phòng ngủ của anh.

Gian nan để anh ngồi trên đệm, Lâm Khiết Vy thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang chuẩn bị đẩy mạnh anh ra, đẩy ngã anh xuống, cô cũng thành công lùi người lại. Không ngờ phản ứng của tên kia quá nhanh, nắm lấy móng vuốt nhỏ vươn ra của cô, thuận thế đặt lên trên áo phông, lông mi của anh hơi rủ xuống, hai cánh tay giang ra, ra lệnh: “Thay quần áo."

Thay quần áo bà ngoại anh! Thực sự coi mình là hoàng thượng rồi!

Lâm Khiết Vy hít sâu một hơi, mới kìm nén tức giận xuống, chịu đựng bất mãn, chu cái miệng nhỏ, bất đắc dĩ kéo áo phông của anh. Dáng người anh vô cùng tốt, chỉ là không dám nhìn.

"Anh Kiêu, đã thay áo xong, mong anh nghỉ ngơi đi, tiểu nhân xin cáo lui." Lâm Khiết Vy nhẹ giọng dỗ anh, nhìn thấy anh không kiên nhẫn xua tay, mới yên lòng, cô xoay người vừa đi được hai bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói.

"Này!"

"Hửm?"

Chữ hửm vừa mới phát ra, cổ tay đã bị người ta kéo lấy, sau đó mạnh mẽ đánh úp lại, tiếng kêu của cô còn chưa kịp phát ra, cả người đã bay lên. Mẹ kiếp, lúc cô còn tưởng mình là nữ phụ trong phim võ hiệp, lập tức bị quẳng ngã thành mảnh nhỏ, một bàn tay to lại nâng cô, sau đó cô liền rơi vào cái đệm mềm mại.

Lâm Khiết Vy trợn tròn đôi mắt to ươn ướt, tạm thời vẫn còn ở trong cơn kinh hãi. Ôi mẹ ơi, trong mấy giây này thay đổi quá mức huyền ảo, cô có chút không tiêu hóa nổi. Sao lúc này cô lại nằm trên cái đệm của anh, còn ở bên trong anh nữa? Hơn nữa anh cũng nằm xuống, còn mặt đối mặt với cô từ khi nào?

Mặt đối mặt thì thôi đi, cánh tay để trên eo cô là sao đây?

Chuyện này chuyện này... Sao có ý giống như muốn cùng giường chung gối vậy?

Ôi má ơi!

"Tôi nói này anh Kiêu, như vậy không được tốt lắm đâu, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon" Sau khi kịp phản ứng, cuối cùng Lâm Khiết Vy cũng ổn định lại trái tim kinh hãi quá độ, vội vàng cười gượng muốn lăn xuống.

"Đừng nhúc nhích!" Anh nhỏ giọng quát, mang theo nồng đậm uy nghiêm và mệnh lệnh, cánh tay ôm chặt hơn, có chút lười biếng nhìn cô, nhắm đôi mắt như chim ưng trước: “Im lặng. Đi ngủ!"

Ngủ... Ngủ cái rắm ấy!

Ở trong phòng ngủ của anh, anh ôm cô như thế, bảo cô ngủ thế nào đây? Nhỡ đâu tên này say khướt, nửa đêm làm gì đó với cô, không phải là cô xui xẻo muốn chết sao? Đây quả thực như ở bên cạnh vua sư tử, có nguy hiểm mất đi tính mạng bất cứ lúc nào.

Cô đẩy, cô đẩy, cô giống như con sâu lông ra sức

đẩy!

Vọng tưởng đấy được anh ra, nhưng đều là phí công, cánh tay của anh có vẻ ung dung đặt đó, nhưng lại giống như một nhà tù sâu thẳm, đẩy một lúc lâu cũng không thể đẩy ra được.

Trái tim của Lâm Khiết Vy đều đã lạnh đi, trong lòng im lặng thương tiếc cho mình.

Chẳng lẽ tối nay phải dê vào miệng cọp?

Anh nhắm mắt lại, lúc này mới phát hiện lông mi của anh thật dài, che ra một vùng bóng mờ. Mũi cao như thế giống như người Âu Mỹ. Đường cong cả gương mặt rõ ràng, hoàn mỹ tới mức như được điều khắc ra.

Lúc tên này nhắm mắt lại, thật sự rất ngoan, giống như cậu chủ dịu dàng trong tranh thủy mặc, tuấn tú, ôn nhuận, thanh nhã, đẹp như ngọc, phong thái có một không hai, hiếm có trên đời.

Phi phi phi, mình đang nghĩ lung tung gì thế, anh là người xấu lãnh huyết lại tàn bạo, sao anh có thể xứng với hình dung như vậy.

Anh chỉ xứng với hình dung người nhẫn tâm, tràn ngập tội ác.

Trong cái đầu nhỏ nghĩ lung tung đủ loại ý nghĩ đen tối, Lâm Khiết Vy cảm thấy tối nay nhất định không ngủ, nhưng chưa được vài phút đã rủ mắt, ngủ thiếp đi. Cái miệng nhỏ khẽ mở, đang thở gấp tỏa ra hương thơm, bộ dạng giống như thiên hạ thái bình.

Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn nhắm mắt giả bộ ngủ nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt khẽ đảo, im lặng nhìn vật nhỏ ở bên cạnh gần trong gang tấc, khóe miệng hơi nhếch lên, lại nhắm mắt lại.