"Hai bố con đó đúng là đáng giận, xế chiều hôm qua tình cờ gặp được tôi trên đường, dã man không hiểu chuyện vu oan tôi, nếu lúc ấy không phải tổng giám đốc Dương đúng lúc đi qua giúp tôi, còn không biết hai bố con này sẽ càn quấy thế nào. Không nghĩ tới buổi tối càng thái quá, bị người ta lấy lòng, muốn hắt toàn bộ nước bẩn lên người tôi."
Lông mày Mạc Lâm Kiêu nhíu lại, trong đôi mắt lóe lên sắc bén: "Tổng giám đốc Dương? Tổng giám đốc Dương nào?”
"Mạc Lâm Dương ấy! Đúng rồi, có phải Mạc Lâm Dương là thân thích nhà anh không?”
Mạc Lâm Kiêu mim cười, che giấu châm choc: "Cả thành phố này có ai không biết, Mạc Lâm Dương là em họ tôi, chẳng lẽ cô không biết?"
Nhìn cô giả vờ rất giống, đúng là lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển.
"Em họ? Vậy không phải rất thân sao? Người ta cũng không tệ läm, giúp tôi hai lần, có phải là anh ta thích ăn khoai nướng hay không? Thật sự không thể ngờ tới, một lãnh đạo như vậy, vậy mà thích ăn khoai nướng ven đường"
Mạc Lâm Kiêu âm thầm suy nghĩ.
Vì sao Lâm Khiết Vy muốn nói thẳng chuyện cô và Mạc Lâm Dương quen nhau ra? Chẳng lẽ là vì giấu đầu hở đuôi? Hôm nay cô không cẩn thận nói ra tình hình ngày hôm qua, vẫn khiến Mạc Lâm Kiêu có chút kinh ngạc, càng cảm thấy không hiểu nối Lâm Khiết Vy, không nhìn thấu cô nghĩ gì.
"Tuy tôi thề lấy mạng bọn họ trước mặt mọi người, nhưng đây là chuyện của cô, quyền quyết định vẫn ở trong tay cô”
Trong lòng Lâm Khiết Vy căng thẳng, hỏi dò: “Vậy nếu tôi muốn người đó chết thì sao?" Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu không đối, lạnh lùng nói: "Đó là kết cục
người đó nên có."
Nói lạnh nhạt như vậy, tùy ý như vậy, thật sự giống như đang nói con chó con mèo, trong giọng nói tràn ngập lạnh nhạt, thực sự dọa sợ Lâm Khiết Vy. Quả nhiên là Mạc Lâm Kieu lòng dạ độc ác, tim lạnh mặt lạnh! Anh hơi nhướng mày, hỏi: "Thế nào? Có cần kết quả đó không?" "Không cần!" Lâm Khiết Vy suy nghĩ một lát, nói: "Tha cho anh ta đi, thù hận giữa anh ta và tôi chưa tới mức cần lấy mạng anh ta
"Nhưng cô đừng quên, nếu tối qua anh ta thực hiện được, đời này cô sẽ xong rồi!" Tốt xấu gì cô cũng là thục nữ danh viện, nếu nhà họ Lâm bị sỉ nhục lớn như vậy, chắc chắn sẽ đuổi cô ra khỏi nhà, cô cũng công tiếng xấu cả đời. Nếu là như vậy, hành động của bố con nhà họ Trương vô cùng đáng giận!
"Tôi biết, nếu tối qua anh không mang máy kiểm tra tới đúng lúc, tôi đã bị bọn họ tính kế rồi!" Lâm Khiết Vy thở dài, trong mắt lóe lên không đành lòng: "Nhưng Trương Đại Phúc còn là đứa bé, nếu bố thằng bé không còn, sau này thằng bé làm sao bây giờ. Nể mặt đứa bé, tạm tha cho bọn họ đi. Đúng rồi, có hỏi ra được người đứng sau bố con bọn họ là ai không?”
Mạc Lâm Kiêu nhếch miệng cười: “Nói ra Trương Tiểu Phi này cũng coi như là đáng mặt đàn ông, dưới thủ đoạn của Trần Kiệt, vậy mà anh ta không khai gì. Xem ra anh ta định gánh vác toàn bộ rồi”
Lâm Khiết Vy hừ một tiếng: “Cho dù anh ta không nói, tôi cũng có thể đoán được là ai sai bọn họ làm. Bây giờ tôi càng thêm bội phục người đứng sau lưng kia, thật sự không biết rốt cuộc cô ta nắm được cán chuôi gì của Trương Tiểu Phi, vậy mà có thể khiến anh ta giao cả tính mạng.”
Ở phương diện nào đẩy, không thể không nói, Lâm Thúy Lan tuyệt đối là một nhân tài. Là người phụ nữ không tầm thường có não, có thủ đoạn, có nhẫn tâm.
Mạc Lâm Kiêu suy nghĩ theo lời Lâm Khiết Vy nói: “Chuyện gì, đối với một người đàn ông mà nói, còn quan trọng hơn tính mạng anh ta?” "Phụ nữ!" Đôi mắt Lâm Khiết Vy lóe sáng, kiên định nói: “Chắc chắn là người phụ nữ Trương Tiểu Phi yêu sâu đậm.”
“Dừng” Mạc Lâm Kiêu lộ ra biểu cảm khinh bỉ trào phúng: "Cô coi Trương Tiểu Phi là loại người có tình cảm à? Đàn ông coi phụ nữ quan trọng hơn tính mạng mình, trên đời này đã không còn tồn tại! Cô còn tin tưởng trên đời còn có tình yêu sao?"
Lâm Khiết Vy trỗi dậy ngang ngược, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có tình yêu rồi! Anh không có, không có nghĩa là người khác không có!"
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu âm trầm, sao nghe lời này của cô, trong lòng anh không thoải mái như vậy? Dựa theo cách nói của cô, chang lẽ Hạ Dịch Sâm có tình yêu? Anh không tin, chẳng lẽ Hạ Dịch Sâm sẽ vì cô, mà không để ý tới tính mạng của mình?
Nếu thật sự là như vậy... Quả thực là vậy, anh sẽ càng thêm mất Quả nhiên là Mạc Lâm Kieu lòng dạ độc ác, tim lạnh mặt lạnh! Anh hơi nhướng mày, hỏi: "Thế nào? Có cần kết quả đó không?" "Không cần!" Lâm Khiết Vy suy nghĩ một lát, nói: "Tha cho anh ta đi, thù hận giữa anh ta và tôi chưa tới mức cần lấy mạng anh ta
"Nhưng cô đừng quên, nếu tối qua anh ta thực hiện được, đời này cô sẽ xong rồi!" Tốt xấu gì cô cũng là thục nữ danh viện, nếu nhà họ Lâm bị sỉ nhục lớn như vậy, chắc chắn sẽ đuổi cô ra khỏi nhà, cô cũng công tiếng xấu cả đời. Nếu là như vậy, hành động của bố con nhà họ Trương vô cùng đáng giận!
"Tôi biết, nếu tối qua anh không mang máy kiểm tra tới đúng lúc, tôi đã bị bọn họ tính kế rồi!" Lâm Khiết Vy thở dài, trong mắt lóe lên không đành lòng: "Nhưng Trương Đại Phúc còn là đứa bé, nếu bố thằng bé không còn, sau này thằng bé làm sao bây giờ. Nể mặt đứa bé, tạm tha cho bọn họ đi. Đúng rồi, có hỏi ra được người đứng sau bố con bọn họ là ai không?”
Mạc Lâm Kiêu nhếch miệng cười: “Nói ra Trương Tiểu Phi này cũng coi như là đáng mặt đàn ông, dưới thủ đoạn của Trần Kiệt, vậy mà anh ta không khai gì. Xem ra anh ta định gánh vác toàn bộ rồi”
Lâm Khiết Vy hừ một tiếng: “Cho dù anh ta không nói, tôi cũng có thể đoán được là ai sai bọn họ làm. Bây giờ tôi càng thêm bội phục người đứng sau lưng kia, thật sự không biết rốt cuộc cô ta nắm được cán chuôi gì của Trương Tiểu Phi, vậy mà có thể khiến anh ta giao cả tính mạng.”
Ở phương diện nào đẩy, không thể không nói, Lâm Thúy Lan tuyệt đối là một nhân tài. Là người phụ nữ không tầm thường có não, có thủ đoạn, có nhẫn tâm.
Mạc Lâm Kiêu suy nghĩ theo lời Lâm Khiết Vy nói: “Chuyện gì, đối với một người đàn ông mà nói, còn quan trọng hơn tính mạng anh ta?” "Phụ nữ!" Đôi mắt Lâm Khiết Vy lóe sáng, kiên định nói: “Chắc chắn là người phụ nữ Trương Tiểu Phi yêu sâu đậm.”
“Dừng” Mạc Lâm Kiêu lộ ra biểu cảm khinh bỉ trào phúng: "Cô coi Trương Tiểu Phi là loại người có tình cảm à? Đàn ông coi phụ nữ quan trọng hơn tính mạng mình, trên đời này đã không còn tồn tại! Cô còn tin tưởng trên đời còn có tình yêu sao?"
Lâm Khiết Vy trỗi dậy ngang ngược, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có tình yêu rồi! Anh không có, không có nghĩa là người khác không có!"
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu âm trầm, sao nghe lời này của cô, trong lòng anh không thoải mái như vậy? Dựa theo cách nói của cô, chang lẽ Hạ Dịch Sâm có tình yêu? Anh không tin, chẳng lẽ Hạ Dịch Sâm sẽ vì cô, mà không để ý tới tính mạng của mình?
Nếu thật sự là như vậy... Quả thực là vậy, anh sẽ càng thêm mất Biết rõ tin này xong, đoi måt hẹp dài của Mạc Lâm Kiêu lóe lên ánh sáng, đuôi måt hoi nhưong lên, phong tinh van chúng không the nói hết. Anh lại cầm đồ ăn lên, đột nhiên cảm thấy có khẩu vi, hiểm khi ăn bữa sáng ngon miệng như vậy.
Än vài miếng đột nhiên ý thức được vấn đề: Lâm Khiết Vy không cần váy anh mua, lại lựa chọn váy của Hạ Dịch Sâm, vậy không phái nói, ở trong lòng Lâm Khiết Vy, mình còn không bằng tên họ Ha kia!
Cô đã không thích tên họ Hạ kìa, đối với minh, vậy không phải
càng không thích sao? Nhất thời lại không muốn ăn nữa, trong đôi mắt tràn ngập bực bội, âm u ra lệnh: "Giữa trưa cô đến công ty tôi ăn cơm!"