Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 175: Dấu ấn anh khắc lên



"Hå? Vì sao?" Lâm Khiết Vy mở miệng hỏi, kinh ngạc nhìn Mạc Lâm Kiêu, phát hiện vẻ mặt anh âm trầm, mang theo chút oán hận.

"Cái gì vì sao? Bên B ra lệnh bên A làm cái gì, còn cần lý do sao?”

Nói chuyện với Mạc Lâm Kiêu đang nôn nóng là không thể nói đạo lý, Lâm Khiết Vy giống như bình thường dỗ em trai, đáp: “Ừm, được, đã biết, nhất định sẽ đi"

Nhìn thấy người phụ nữ của mình nhu thuận như thế, tức giận trong lòng Mạc Lâm Kiêu mới tan đi một chút. Nhưng chiếc váy kia đã khảm sâu không thể bỏ qua được, anh nhỏ mọn như vậy đẩy!

Trong phòng bệnh đơn độc ở bệnh viện, Trương Tiểu Phi nằm ở đó, đang truyền dịch, Trương Đại Phúc canh giữ bên cạnh bố cậu hé, đôi mắt lóe sáng.

“Bố, những lời bố mới nói có ý gì?”

Vẻ mặt Trương Tiểu Phi uể oải, khổ sở nói: “Bổ hi vọng sau này con có thể kiên cường một chút, chăm sóc bản thân thật tốt. Con không có người thân khác có thể dựa vào nữa, con nên dùng số tiền vốn có trước, nhìn xem có thể chống đỡ mấy năm hay không? Nếu thực sự không chịu được, vậy thì con đến viện phúc lợi đi”

“Bố, bố thật sự sẽ bị bọn họ giết chết sao?”

Trương Đại Phúc căn bản không giống bộ dạng đứa bé ba bốn tuổi, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Trương Tiểu Phi thở dài: “Lần này là tại bố, chọc phải người không nên chọc. Hiện giờ rơi vào tay anh Kiêu... Bổ sợ cái mạng này của bố không đáng là gì trong mắt người ta. Bố đi rồi, con không được phép khóc”

Trong nháy mắt, trong phòng bệnh tràn ngập hơi thở bi thương vô hạn, bầu không khí đột nhiên trở nên rất áp lực.

Vành mắt của Trương Đại Phúc ẩm ướt, cậu bé chui vào trong

lòng Trương Tiểu Phi, im lặng rơi nước mắt, không phát ra tiếng. Két một tiếng! Cửa phòng bệnh mở ra, mấy người đàn ông vạm vỡ tiến vào, lúc trước Trương Đại Phúc thử xông ra ngoài, kết quả đều bị mấy vệ sĩ ở cửa đuổi về, khi đó cậu bé biết, bọn họ bị hạn chế tự do rồi. Trương Đại Phúc đỏ mắt né tránh vào bên trong, không chịu thua mà phòng bị nhìn chằm chằm mấy người đàn ông vạm vỡ.

“Trương Tiểu Phi, chị Lâm Khiết Vy niệm tình con anh còn nhỏ, nên không so đo với anh, tha cái mạng chó này của anh. Nhưng mà anh Kiêu chúng tôi đã nói, nếu anh còn dám ra tay với chị Lâm Khiết Vy, cái mạng này của anh sẽ bị thu hồi bất cứ lúc nào! Nhớ kỹ chưa?”

Trương Tiểu Phi đột nhiên kinh hãi, sau đó hiểu rõ ý trong lời nói của bọn họ, kích động không thôi dùng lực gật đầu: "Nhớ kỹ! Tôi nhớ kỹ rồi!"

Mấy người đàn ông vạm vỡ xoay người rời đi, cửa phòng bệnh lắc lư, biểu thị bọn họ sống sót rồi.

“Bố..”

“Đại Phúc, bố có thể sống! Thật sự tốt quá rồi! Bố có thể cùng con trưởng thành!” Trương Tiểu Phi dùng lực ôm con trai, âm thầm rơi lệ.

Từ lúc tỉnh lại trong bệnh viện, anh ta đã chuẩn bị chịu chết, cả thành phố ai chẳng biết Mạc Lâm Kiêu nói một không hai, đắc tội anh Kiêu, anh ta sẽ không có đường sống. Đương nhiên là anh ta cũng sợ chết, không muốn chết, không nỡ rời xa con trai, nhưng nhân sinh không có thuốc hối hận, anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm đối với hành động của mình. Tối hôm qua thiếu đạo đức đổ oan cho Lâm Khiết Vy như vậy, anh ta đoán được người ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, cuối cùng người phụ nữ Lâm Khiết Vy kia lại tha cho mình.

Trong lúc này trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lệ nóng lưng tròng.

Trước biệt thự Mạc Vũ, mấy chiếc xe hơi cùng đỗ ở đó, Lâm Khiết Vy chuẩn bị lên ô tô của mình, đến bệnh viện đi làm, Mạc Lâm Kiêu đột nhiên gọi cô lại.

"Lâm Khiết Vy!” Anh đứng trước xe của anh, một tay cho vào túi, dáng người cao thẳng thon dài, đôi mắt phượng lim dim liếc nhìn cô.

“Hả? Làm sao vậy?"

"Lại đây"

Không có điếc tai, nói một câu là người ta phải qua, cô là con chó nhỏ sao? Được rồi, đối mặt với ông chủ bao nuôi trả thù lao, cô nên ngoan ngoãn đi qua thì hơn.

Lâm Khiết Vy mở to đôi mắt mờ mịt, đi tới bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, nâng gương mặt lên nhìn anh.

"Anh Kiêu, có việc gì sao?”

Mạc Lâm Kiêu cúi đầu quan sát người phụ nữ có gương mặt trẻ con, nhỏ giọng nói: "Giữa trưa đừng chậm trễ đưa cơm, nếu không... Tôi sẽ khiến cô đẹp mặt!"

Lâm Khiết Vy bị biểu cảm nhe răng trợn mắt của anh dọa sợ tới mức run lên, hỏi: "Mấy giờ tính là tre?”.

"Không thể trẻ quá mười hai rưỡi."

Mười hai giờ cô tan làm, lái xe đến Mạc Thiên Building mất hơn Đôi mắt sáng long lanh cong lên, cô cười tít måt nói: “Được, yên

mười phút, thời gian hắn là kịp.

tâm đi, tuyệt đối sẽ không muộn đưa cơm trưa cho anh. Vậy thì giữa trưa gặp.

Một câu cuối cùng, không hiểu sao là lấy lòng người đàn ông trong veo mà lạnh lùng. Anh đột nhiên chú ý tới cô mặc áo cao cổ, giống như là mùa thu, anh không nhịn được ghét bỏ nói: "Cô chọn quần áo kiểu gì thế, quần áo trong tủ không đủ mặc sao? Sao chọn cái áo cao cổ như vậy, có ngốc hay không?"

Đến giữa trưa, chắc chắn sẽ rất nóng.

Khi nói chuyện, anh không khỏi vươn tay kéo áo của cô, Lâm Khiết Vy sợ tới mức trốn ra sau, nhưng động tác của cô đâu nhanh như Mạc Lâm Kiêu, cổ áo bị anh kéo ra một chút, nhất thời trên cổ đây dấu tím đỏ lọt vào mắt anh, anh ngẩn người.

"Chuyện này.."

Đôi má Lâm Khiết Vy đó bừng, đẩy tay anh ra, vội vàng chinh lại cổ áo, hung dữ trừng Mạc Lâm Kiêu một cái, tức giận nói thầm: "Chuyện này cái gì mà chuyện này, còn không biết xấu hổ hỏi, không nhìn xem là chuyện tốt ai làm! Hừ!”

Sau khi nói xong, cô mang theo một bụng buồn bực, không khách sáo với ông chủ bao nuôi, xoay người đi về phía xe mình.

Mạc Lâm Kiêu vẫn giật mình tại chỗ, mấy giây sau mới hiểu ra, từng đóa hoa mai trên cổ cô là tới như thế nào. Tối hôm qua khi anh hưng trí quá, đâu biết mình ra tay nặng hay nhẹ, chỗ nào của cô cũng thơm ngào ngạt, mềm mại, lúc ấy anh ước gì có thể không tha mỗi một chỗ trên cơ thể cô. Không nghĩ tới sẽ để lại dấu vết khiến người ta suy nghĩ mênh mang, bây giờ nghĩ một lát, bụng không khỏi lại nóng lên, vậy mà trong lòng dâng lên vài phần đắc ý và kiêu ngạo, ha ha, đó là ấn ký anh để lại trên người cô, là dấu ẩn anh khác lên!

Đắc ý lên xe, dọc đường đi tâm trạng của anh vẫn luôn rất tốt.

Trần Kiệt ở phía trước không biết nguyên nhân, còn đang ảo não sáng nay lại chết một viên đại tướng, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn, liên quay đầu báo cáo với Mạc Lâm Kiêu: "Anh Kiêu, Phùng Thiên Long nói trưa nay sẽ tới công ty tìm anh bàn chuyện."

Giữa trưa sao? Đó không phải lúc Lâm Khiết Vy tới đưa cơm trưa cho anh à? Tên kia tới làm gì, chỉ quấy rầy thời gian giữa anh và Lâm Khiết Vy.

"Nói với anh ta tôi không rảnh, hẹn hôm khác" "Nhưng Phùng thái tử nói, anh ta có việc gấp, nhất định giữa trưa phải tới tìm anh."

"Thực phiên phức!" Mạc Lâm Kiêu bực bội nói, thuận tiện để anh em tốt gặp mặt Lâm Khiết Vy vậy: “Tới thì tới đi, nói với anh ta, tới cũng được, tự mang cơm tới, chỗ tôi không có cơm của anh ta.”

Trên đường Lâm Khiết Vy đi làm, thường lấy cái gương nhỏ ra soi về phía cổ, thực sự sợ che không kỹ, bị các đồng nghiệp nhìn thấy, vậy thì mất mặt rồi.

Không nghĩ tới vừa đến bệnh viện, cô còn chưa kịp thở, cổ áo đã bị Hứa Tịnh kéo xuống, sau đó vang lên âm thanh khoa trương của Hứa

“Ôi ông trời của tôi! Tối hôm qua cậu làm gì thế?”

Hứa Tịnh tự mang cái loa giọng to, ước gì có thể khiến cả tầng này nghe thấy được, Lâm Khiết Vy sợ tới mức vừa chỉnh cổ áo, vừa dùng chân đá Hứa Tịnh.