Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 45: Có tư cách gì




Lâm Khiết Vy ngơ ngẩn mất vài giây đồng hồ. Cô không hiểu anh nói vậy là có ý gì, cô nhích tới nhích lui lại có thể trêu chọc đến anh ư?
Mãi đến khi cô cảm giác được đùi mình có cái gì đó dần biến hóa...
Cô mới hiểu được anh nói thế là có ý gì. "Bùm" một cái, cô lập tức xấu hổ, gương mặt đỏ bừng đến độ có thể nhỏ được ra máu, bị dọa sợ đến mức không dám có một cử động nào, cứng ngắc ngồi im ở đó.
Hơi thở nóng rực của Mạc Lâm Kiêu gần như là muốn bao trùm lên khắp cơ thể cô, anh nói nhỏ: “Lâm Khiết Vy, buổi tối hôm đó, cô chảy máu, xem ra chính là lần đầu tiên của cô. Nhưng nhìn biểu hiện bây giờ cô, lại có vẻ như đã có kinh nghiệm. Xem ra kỹ thuật của cô cũng không kém là mấy. Hay là, đêm nay cô thể hiện một chút kỹ thuật của cô cho tôi xem?"
Gương mặt của Lâm Khiết Vy lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ muốn chết luôn đi cho rồi, muốn rời khỏi người anh lại không dám cử động lung tung, bây giờ giống như kiến bò trên chảo nóng, hoảng loạn không thôi.
Rõ ràng cô cảm thấy là anh đang trêu chọc cô, nhưng bị anh nói kiểu này, bỗng nhiên lại cảm thấy cô mới là người chủ động đến trêu chọc anh.
"Anh Kiêu, tôi không hề cố ý cử động lung tung. Tôi thế, tôi thật sự không có ý làm như vậy với anh đâu. Tôi giải thích với anh, là tôi không đúng, anh có thể buông tôi ra được không, để cho tôi...?"
Tiếng nói chuyện của cô dần dần nhỏ lại, bởi vì khoảng cách giữa hai người bọn họ đã trở nên quá gần, cô thật sự lo sợ, một khi cô kích động lên lại chạm phải bờ môi đã gần trong gang tấc của anh.
Mạc Lâm Kiêu xưa nay không hành động theo lẽ thường, anh không nói có đồng ý với cô hay không, ngược lại còn hỏi cô một câu: “Ừm, vậy cô nói xem, cô làm không đúng ở chỗ nào?" Thôi đi. Cô nói như vậy chỉ là một câu nhượng bộ thôi, không phải cô thật sự cảm thấy mình có lỗi mà. Lâm Khiết Vy âm thầm trợn to mắt, nói một câu trong lòng.
"Tôi... Tôi không nên... Vô ý ngồi ở lên trên người anh, còn không hề quan. tâm đến cảm nhận của anh, náo loạn lung tung."
Lâm Khiết Vy nghiêm mặt, hơi ngửa người về đằng sau, cổ đã sắp đau đến gãy luôn rồi.
Chẳng phải là chính anh kéo cô đến ngồi trên đùi mình rồi còn không cho cô đứng lên sao. Nhưng hiện giờ đang bị anh trói buộc, cô chỉ có thể nhận là mình không may, nhận hết trách nhiệm về bản thân mình. Đây thật sự đúng là vô cùng oan uổng mà.
Được rồi, chỉ cần anh chịu thả cô ra, đừng nói là nhận mình sai, dù có bị đánh cô cũng sẽ thừa nhận.
Tâm tình Mạc Lâm Kiêu dần dần chuyển biến tốt hơn. Anh phát hiện ra rằng ôm thân thể nho nhỏ mềm mại này trong lòng, có một loại cảm giác như đang ôm mèo vậy. Chỉ là con mèo nhỏ này không chịu nghe lời anh chút nào, lại còn hơi xấu tính, không chịu phối hợp với chủ nhân gì cả, còn hơi một chút là nhe nanh giơ vuốt muốn cắn anh.
Nhưng cô càng như vậy, lại càng mạnh mẽ khơi gợi hứng thú trong lòng anh.
"Thứ ngồi ở trên đùi tôi cũng không phải là cô, mà là chỗ này của cô. Cho nên, có sai, cũng là nó sai."
Bàn tay to lớn đang ôm chặt ở sau lưng cô kia đột nhiên nhẹ nhàng cử động, một tay linh hoạt di chuyển từ trên xuống dưới, rồi bỗng nhiên vỗ vỗ rồi lại nhéo mấy cái.
Lâm Khiết Vy thật sự không thể ngờ được là anh sẽ ngả ngớn đến mức như vậy, lại dám đánh lén chỗ đó của cô. Xấu hổ quá. Thật đúng là tên đàn ông xấu xa.
"A!" Lâm Khiết Vy bị giật minh, thân thể cứng đờ, vô thức kêu lên một tiếng. Cô sợ hãi giãy lên, nhưng lại quên mất bản thân mình còn đang bị một bàn tay khác của anh giữ chặt, phản lực khiến cô lao người về phía trước. Toàn bộ phần trước của cơ thể dán hết lên thân người ta, cho dù cô kịp thời giãy dua tránh ra thì bờ môi vẫn dán lên mặt của anh như cũ.
Cái hậu quả này... Thực sự đã dọa Lâm Khiết Vy sợ.
Xong rồi xong rồi, cái hành động này thật sự biến thành cô chủ động chiếm lợi từ anh rồi.
Giờ thì có nhảy vào sông Hồng cũng không rửa được sạch.
Người bị hôn lên mặt là Mạc Lâm Kiêu cũng run lên. Nhất thời không có bất kỳ động tác gì, cả người dường như đều đông đặc lại. Mà hai giây sau đó thì “bùm" một cái. Trong mạch máu của anh dường như có một ngọn lửa lớn thiêu đốt, ngọn lửa không đứng đắn kia chạy thẳng từ bụng dưới đi, chớp mắt đã lan khắp toàn thân.
Chết tiệt.
Mạc Lâm Kiêu không kìm lòng được, âm thầm nhỏ giọng chửi thề một tiếng. Lúc đầu anh chỉ nghĩ đùa cô một chút, không ngờ lại tự tay khiến cho bản thân mình bốc hỏa.
Đơn giản chính là tự mua dây buộc mình mà.
Trong lòng phiền não thì lập tức cảm thấy chán ghét trò chơi này, anh chỉ muốn ném ngay cô gái này ra bên ngoài. Nhưng cuối cùng lại vẫn nhịn được, không có cách nào xem nhẹ phần cái phần không nỡ ở sâu trong lòng kia.
Cho dù là anh lý trí, tỉnh táo và có thể tự kiềm chế đến mức nào thì anh cũng là một người đàn ông trẻ tuổi tinh lực tràn trề mà!
Hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm cho xong. Anh là bên A, là người bao nuôi, tội gì anh phải để cho bản thân mình chịu thiệt chứ.
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên đứng lên khỏi ghế salon. Cho dù có bế theo Lâm Khiết Vy đứng dậy thì cũng vô cùng nhẹ nhõm. Từng bắp thịt phía trên lộ ra, anh có dáng người cực kỳ xinh đẹp và lôi cuốn. Cho dù là ở trong phòng tập thể hình thì thân hình kia cũng là loại thân hình khiến cho người ta phải thốt lên vì kinh ngạc. Chỉ có điều, ở đó ẩn giấu sức mạnh và lực bộc phát đáng sợ khiến cho loại thỏ trắng nhỏ không am hiểu đàn ông như Lâm Khiết Vy thấy vô cùng sợ hãi, không hề nhìn ra vẻ đẹp. Nếu nói đến cảm giác, lúc này cô chỉ cảm thấy anh giống như một con quỷ già đáng sợ mà thôi.
Mà lại còn là một con quỷ già ăn thịt người nữa chứ.
Lâm Khiết Vy bị bế lên lơ lửng giữa không trung dường như đã ý thức được bước tiếp theo sẽ rất bất lợi với cô nên đã bị dọa sợ đến mức mềm nhũn cả chân, cất giọng vô cùng yếu ớt: "Anh Kiêu, anh phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo!"
Anh khẽ ngầng đầu lên nhìn cô, nhìn thấy hết được vẻ kinh hãi hiện lên trên gương mặt kia, đột nhiên lại nghĩ đến một đêm tuyệt đẹp kia.
Đôi mắt sắc bén của anh càng trở nên sâu thẳm và u ám. Anh hơi cong môi cười một tiếng, trên mặt phả ra luồng nhiệt nóng hồi: "Tôi rất tỉnh táo. Chỉ có điều... Tôi cảm thấy hơi đói."
Nói xong, anh lập tức bước nhanh vào phòng ngủ, dừng chân ở trước chiếc giường to lớn trong phòng, rồi đặt cô ngồi lên đó. Hai người vẫn giữ tư thế ôm ấp nhau như lúc trước, chỉ có điều, anh thuận thế chống lên trên người cô mà thôi.
Đối với Lâm Khiết Vy mà nói, đây chỉ là mấy giây ngắn ngủi, chớp mắt một cái là cảnh tượng trước mắt đã thay đổi rồi. Đầu tiên là cô bị anh đưa vào trong phòng ngủ, sau đó thì trời đất quay cuồng, rồi cô phát hiện ra cô bị anh nặng nề đè ép ở phía dưới.
Càng làm cho cô sụp đổ chính là, bởi vì tư thế của hai người lúc trước mà hiện giờ cô đang tách hai chân của mình ra, còn quấn lên hai bên eo của anh!
Cái này, cái này, cái này, cái này...
Sau đây anh còn muốn làm chuyện gì nữa, đúng là không cần nói cũng biết! Lâm Khiết Vy bị dọa đến mức ba hồn bảy vía đều bay mất. Cô có cảm giác như tai hoạ ngập đầu đang đổ xuống, hoảng hốt không thôi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Chế độ tự bảo vệ bản thân lập tức được khởi động. Cô không hề suy nghĩ đã lập tức duỗi thẳng hai cánh tay, chống lên những bắp thịt cứng rắn của anh, thể hiện trạng thái chống cự của mình. Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng đẩy tay của cô ra, lại còn nâng lên, cố định chúng ở hai bên đầu cô. Anh khom lưng cúi đầu xuống, từng lời nói xen lẫn hơi thở phả ra bên tai cô: “Cô cho rằng làm như vậy thì có thể ngăn cản tôi sao? Hả..."
Lâm Khiết Vy sợ hãi đến mức trái tim nhảy lên “bịch bịch” liên hồi, bị dọa đến độ trở nên lắp ba lắp bắp: "Anh, anh Kiêu, anh cứ dừng lại trước đã, chúng... Chúng ta từ từ nói chuyện, được không?"
"Có thể, vừa làm vừa nói cũng được."
"A, Mạc Lâm Kiêu! Anh không thể ép buộc tôi." Vừa sợ vừa cuống, giọng nói của Lâm Khiết Vy cũng trở nên biến dạng. Mạc Lâm Kiêu ngồi thẳng lên, sắc mặt dần trở nên lạnh nhạt. Trong mắt cũng hiện lên vẻ tức giận: "Ép buộc? Cô tưởng rằng tôi và cô là đang yêu
đương đấy à? Chúng ta là những đôi tình nhân bình thường ư? Tôi ngủ với cô,
còn cần phải có được sự đồng ý của cô nữa? Đừng quên, thân phận của cô là gi!"
Cô lại có thể không tình nguyện như thế.
Chẳng lẽ là vì trong lòng cô đã có người mình thích? Cô đã thích ai? Mạc Lâm Dương? Hay là Hạ Dịch Sâm?
Nếu trong lòng cô đã có người khác rồi, thì sao cô còn nhất định phải đi đến bên cạnh anh, nhất định phải chấp hành cái nhiệm vụ tiếp cận anh này?
Anh liên tục lạnh lùng chất vấn, dường như đang xé nát đi lớp áo tôn nghiêm của cô, khiến cho cô rơi vào tình cảnh xấu hổ, hoàn toàn bị phơi bày dưới ánh mặt trời.
Sắc mặt Lâm Khiết Vy tái nhợt, bờ môi cũng run lên. . ngôn tình hay
Đúng vậy, anh nói không hề sai, thân phận của cô là gì? Cùng lắm cũng chỉ là một món đồ chơi của anh mà thôi. Cô tình nguyện chủ động bán rẻ bàn thân mình, giữa bọn họ cũng chỉ có giao dịch tiền tài mà thôi! Cô có cái tư cách gì mà đòi làm ra vẻ thánh nữ trong trắng trước mặt anh đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.