Triệu Mộng Điềm biết rõ đây chỉ là giấc mơ, bởi hình ảnh này khắc sâu mãi trong tâm trí cô.
Chóp mũi cô ngập tràn mùi hương hoa quế thơm ngát, trên người Triệu Mộng Điềm là bộ đồng phục rộng rãi khiến cô cảm thấy bản thân mình trẻ ra không ít. Bộ đồng phục này thực chất vừa rộng vừa xấu, mặc vào khiến đường dáng người thon gọn bị che khuất hết đi. Nó chính là kẻ thù suốt ba năm học của mỗi lứa học sinh.
Đứng bên cạnh cô là các bạn học vui vẻ trò chuyện, ai nấy đều xếp hàng đúng theo chiều cao của mình. Trên sân khấu, giọng nói tràn đầy nhiệt huyết của thầy hiệu trưởng vang vọng khắp sân trường qua microphone: "Hôm nay là ngày chào đón học sinh mới vào trường. Tôi thay mặt toàn thể giáo viên và học sinh khối trên chào đón các em."
Đây là lễ khai giảng thời cấp ba của Triệu Mộng Điềm, cô nhớ rõ đây là lần đầu tiên mình gặp anh.
Quả nhiên...
Sau khi hiệu trưởng đi xuống, dáng người thiếu niên cao gầy từ dưới khán đài đi lên. Anh cầm bản thảo diễn thuyết đứng trên sân khấu, ngũ quan thâm thúy giơ tay nhấc chân đều tỏa ra mị lực chiếm được không ít trái tim thiếu nữ trong đó bao gồm cả cô.
Ấn tượng lần đầu thấy anh giống như nốt chu sa trên ngực qua nhiều năm sau vẫn không xóa nhòa.
Anh là Tần Dạ, người được chỉ định thay mặt cho học sinh lớp mười lên sân khấu phát biểu cảm nhận. Nhờ thành tích ưu tú cùng diện mạo xuất chúng rất nhanh Tần Dạ đã được công nhận là nam thần của trường. Nữ sinh đến tỏ tình với anh đếm không xuể, nhất cử nhất động của anh đều trở thành tiêu điểm bàn tán giống như vị thần tối cao được đông đảo người dân tôn thờ.
Trên diễn đàn Tieba hầu hết đều là hoa si của anh, vì anh mà điên cuồng trong đó cũng có Triệu Mộng Điềm.
Dù gặp lại anh trong mơ nhưng cô vẫn không nén nổi sự phấn khích của mình. Trên đời này ai chẳng muốn theo đuổi những điều tốt đẹp, Triệu Mộng Điềm thích anh, thầm mến anh trong nhiều năm cũng bởi vì anh quá nổi bật quá hoàn mỹ khiến cô mãi không quên.
Cô thẫn thờ đứng nhìn thật lâu, đột nhiên bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp chạy tới khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng thúc dục: "Điềm Bảo, mau lên đi, sắp bắt đầu rồi."
Thậm chí cô còn chưa có phản ứng đã bị cô gái này lôi đi kéo tới sân bóng rổ nơi đang diễn ra cuộc so tài kịch liệt. Vất vả lắm hai người mới tìm được một vị trí ngồi xuống.
"Điềm Bảo, mau nhìn đi! Là Tần Dạ đấy! Thật đẹp trai..."
Trần Kiêm Gia kích động y hệt những nữ sinh xung quanh, mọi người ở đây đều tới xem nam thần chơi bóng rổ.
Trong sân bóng đội viên cạnh tranh gay gắt, cô và Trần Kiêm Gia không hiểu luật chơi. Tuy nhiên không ngại tới đây xem bởi mục đích của bọn cô tới là nhìn ngắm nam thần.
Cơ thể anh thuần thục nhanh nhẹn, không ngừng dẫn bóng tiến công, mỗi động tác ném rổ đều cực kỳ đẹp trai. Không hề bị ảnh hưởng bởi nhiều con mắt dõi theo, anh một lòng tập trung chơi bóng, dưới ánh mắt trời nắng gắt mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Anh chơi một hồi liền dừng lại nhường vị trí cho thành viên trong đội. Có lẽ vừa mới vận động quá sức, theo thói quen vén áo lên lau mồ hôi. Đường cong nhân ngư cùng cơ bụng sáu múi lộ ra không khí, ai nấy đều kích động hét lên chói tai.
Tần Dạ đối với mấy tiếng ồn này không thèm để ý, cầm lấy chai nước khoáng ngửa đầu lên uống. Yết hầu chuyển động liên hồi, một vài giọt nước còn vương trên môi bất quá Tần Dạ không có cậu nệ đưa tay lau đi. Động tác tự nhiên lại mang theo vài phần gợi cảm, hormone nam tính tỏa ra khiến nữ sinh ai nấy đều rung rinh.
Trần Kiêm Gia hét chói tai không ngừng, "Trái tim mình bị cướp đi rồi!"
Cô ấy rất kích động, ai mà biết được nam thần lại có sức hút đến vậy, "Nhìn gương mặt đẹp đẽ kia xem nếu tiến vào giới giải trí chắc chắn bạo hồng, người hâm mộ nhiều không đếm xuể. Hơn nữa gia cảnh Tần Dạ lại còn giàu có, thành tích xuất sắc. Trên đời này sao lại có một người hoàn hảo như vậy?"
"Điềm Bảo!" Trần Kiêm Gia nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định, "Mình sẽ theo đuổi cậu ấy, nói cho cậu biết trong vòng ba ngày mình sẽ khiến Tần Dạ quỳ dưới váy mình."
Lời này của Triệu Kiêm Gia như dùng một ly nước hất thẳng vào mặt Triệu Mộng Điềm. Nhìn bạn thân kích động vui vẻ, nội tâm cô có chút chua xót không biết nên nói gì cho phải.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Bạn thân là có hoa hậu giảng đường, lớn lên xinh đẹp động lòng người, thân hình yểu điệu đẹp mắt. Khuôn mặt khi trang điểm vào càng tỏa sáng động lòng người hơn. Quay đi ngoảng lại rất nhiều nam sinh ngước nhìn.
Hơn nữa cô ấy còn đặc biệt thích nhìn soái ca, tính cách hoàn toàn bất đồng với Triệu Mộng Điềm. Nếu thích ai cô ấy sẽ chủ động theo đuổi, danh sách thay đổi bạn trai dài như tờ sớ. Hầu như lúc nào cũng chìm đắm trong cảm giác yêu đương ngọt ngào.
Triệu Mộng Điềm tin rằng cô ấy sẽ theo đuổi được anh, hai người đều là nhân vật có tiếng của trường nếu ở trong tiểu thuyết chính là trời sinh một cặp.
Triệu Mộng Điềm nhìn cô ấy, vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. Cô hâm mộ Triệu Kiêm Gia vì cô ấy dám yêu dám ghét, thích thì theo đuổi, không thích dứt khoát chia tay. Còn ghen tị với cô ấy bởi Triệu Kiêm Gia có ngoại hình xinh xắn, tính cách hướng ngoại, gia cảnh cũng tốt không giống cô chẳng có chút sức hút nào tựa như mảnh đất khô cằn thiếu sức sống.
Quả nhiên Trần Kiêm Gia nói được làm được, mấy ngày sau cô ấy không có tìm đến cô. Triệu Mộng Điềm đoán rằng cô ấy và Tần Dạ đang hẹn hò.
Bạn thân cô có một tích cách kỳ lạ nếu đã theo đuổi một ai sẽ thường xuyên biến mất không thấy tăm hơi. Triệu Mộng Điềm đã quen với việc này, cũng biết rõ lúc mới hẹn hò Trần Kiêm Gia sẽ không công khai khi mối quan hệ chưa bền chắc.
Dù biết rõ bọn họ sẽ thành một đôi nhưng khi nghe tin nội tâm cô vẫn chua xót đến đau đớn. Triệu Mộng Điềm không dám tin vào điều này, cô muốn tự mình xác nhận.
Cô lén lút đi mà khu tự học ở thư viện, lặng lẽ trốn sau những kệ sách từ xa nhìn bọn họ.
Nam sinh vóc dáng cao lớn, cơ thể anh phát triển nổi bật hơn bạn học đồng trang lứa. Vai rộng eo thon, chân dài hơi duỗi, áo khoác rộng thùng thịnh cũng không che nổi dáng người hoàn hảo của anh. Còn Triệu Kiêm Gia một thân váy hoa bó sát giống như đóa hoa mẫu đơn kiều diễm, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người.
Là một đôi trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, mọi thứ tốt đẹp đều hiện diện trên người họ.
Dù không có hành động thân mật nhưng trong mắt những đứa trẻ cấp ba non nớt như bọn cô thì đã là thân mật lắm rồi, hiếm có phái nữ nào có thể đứng gần nam thần đến vậy.
Anh cùng bạn thân cô ngồi đối diện nhau, nữ sinh ghé sát vào người anh nói nhỏ điều gì đó. Gương mặt tràn trề sức sống còn anh nghiêng đầu lắng nghe, khóe miệng thi thoáng nhếch lên.
Hình ảnh kia quá chói mắt, nội tâm Triệu Mộng Điềm kịch liệt đau đớn. Cả người cô ngây ngốc đứng tại chỗ giống như búp bê Tây Dương chỉ có thể ở trong bóng tối nhìn trộm không dám quấy rầy. Dẫu biết yêu thầm thời thanh xuân là hố sâu vạn trượng vậy mà cô vẫn cố tình bước vào.
Đó là lần đầu tiên cô biết tư vị thất tình là gì vốn tưởng rằng sẽ quên được nhưng nhiều năm trôi qua nhìn thấy hình ảnh đó lòng vẫn đau đớn khôn nguôi.
Giấc mơ này một lần nữa nhắc nhở cô rằng yêu thầm không dẫn đến bất kỳ kết quả tốt đẹp nào.
Triệu Mộng Điềm đứng yên trong thư viện thật lâu đợi mọi người rời đi hết cô mới bước ra cúi đầu nhìn dây tơ hồng trong tay niết nó vài lần cảm thấy nó dường như mờ đi một chút.
Đợi đến khi tỉnh lại Triệu Mộng Điềm mới cảnh nhận được đây chỉ là một giấc mơ, chân thực đến lạ thường. Giờ đây cô mất hồn ngã xuống vũng bùn nhây nhớp không muốn giãy giụa lại tư mình trầm luôn trong đó. Hương vị yêu thầm này tựa như ly cà phê đắng ngắt nếm thử một lần sẽ muốn nếm thử lần hai dù đắng cay nhưng lại tự ngược đãi bản thân mà tiếp tục.
Sợi chỉ đỏ này giống như thuật thôi miên giúp cô nhớ về quá khứ đau lòng.
Nghĩ tới đây, Triệu Mộng Điềm cởi dây tơ hồng ra đặt lên tủ đầu giường. Cô không muốn mơ thấy anh thêm nữa.