Lúc Thạch Nghị đến nhà Anh Minh, anh ngay cả cửa cũng không đóng.
Đã bớt đi động tác gõ cửa, Thạch Nghị dứt khoát đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Anh Minh đang lấy ra một chai rượu đỏ từ trong tủ lạnh, không khỏi nhướng mày: “Anh cũng làm trang trọng quá đi.”
“Đúng vậy, là chiêu đãi Thạch đại công tử cậu, quá tùy tiện lại thế nào có mặt gặp người.”
Anh Minh một bên nói một bên dùng vải bố bao chai rượu vang đỏ đặt lên bàn, sau đó mới dùng khui rượu* mở nắp: “Rượu này giỏi nhất cũng chỉ tỉnh táo được một tiếng, lát nữa uống là vừa vặn.”
(*Nguyên văn 海马刀 hải mã đao: khui rượu con hải mã.)
Thạch Nghị đi tới nhìn thoáng qua: “Woa, còn là rượu của trang trại nổi tiếng*.”
(*Nguyên văn 名庄酒 danh trang tửu: rượu sinh ra từ trang trại nổi danh.)
“Rượu này đã mua nhiều năm rồi, vẫn luôn không mở ra uống.”
Động tác khui của Anh Minh rất đẹp, nhìn bộ dạng hẳn là đã học qua, Thạch Nghị khoanh tay đứng bên cạnh: “Xem ra hôm nay nhặt được tiện nghi rồi.”
“Rượu vốn là để cho người uống, một mình uống mùi vị không đúng, vừa vặn có Thạch công tử nể mặt nhận cho!” Anh Minh cười khui nắp, sau đó mới đặt xuống bàn, lấy chai rượu đã khui trước đó đổ ra ly đưa cho Thạch Nghị: “Nếm thử rượu lạnh của quán bar trước đi.”
Thạch Nghị cầm nhấp một ngụm.
“Không tệ.”
Hắn nói là tới đây uống rượu, Anh Minh thật sự chuẩn bị rất đầy đủ, vang trắng vang đỏ đều có, trên bàn còn bày mấy cái bánh ngọt kiểu Tây có lẽ là mua trên đường, nhìn bộ dạng chỉ còn thiếu mấy cây nến.
Dọc đường đi Thạch Nghị vốn còn chút khí chưa thuận, nhìn thấy Anh Minh như thế, nở nụ cười có chút vi diệu.
“Hôm nay anh không làm việc?”
“Đương nhiên có.” Anh Minh lườm hắn một cái: “Buổi tối tôi còn một cảnh quay a.”
“Vậy anh ra ngoài không phải làm chậm trễ sao.”
Mặc dù nói thì nói thế, Thạch Nghị lại không có nửa điểm xấu hổ, hắn kéo ghế ngồi xuống, thấy Anh Minh nhấp một ngụm rượu lạnh, sau đó thỏa mãn híp mắt lại: “Tôi thương lượng với đạo diễn chuyển đến ngày mai, cậu đều đã gọi điện đến chỗ tôi rồi, đoán chừng là thật sự không tìm thấy ai đi.”
Giọng nói anh có vài phần trêu chọc, nhưng không có ác ý gì khác, Anh Minh nói xong mở mắt cười cười: “Hơn nữa đúng lúc buổi chiều tôi thèm rượu.”
“Tửu lượng của anh không tệ.”
Thạch Nghị nói một cách rất chắc chắn.
Mấy lần trước hắn muốn dùng rượu để khiến Anh Minh mất mặt cũng không thể thực hiện được, đại khái cũng biết được tửu lượng của đối phương sẽ không tầm thường.
Anh Minh không thừa nhận cũng không phản bác, chỉ quơ quơ ly rượu trên tay: “Tôi thành danh là đã bắt đầu xoay ở trên bàn rượu rồi, khi đó xã giao nhiều, cho dù là đụng phải ông chủ, người đại diện, hay là phóng viên, mời cậu đều phải uống hai ly, ai cũng không quản cậu đã thành niên hay chưa thành niên a.”
Nhưng đàn ông đối với việc tiếp thu độ cồn cũng tương đối cao, kỳ thật Thạch Nghị cũng uống rượu từ rất sớm.
“Khi tôi bắt đầu tiếp xúc với rượu, còn chưa có cái gọi là rượu vang đỏ.”
Tiệc trong quân đội cùng tiệc rượu bình thường là không cùng một dạng, bình thường không có đỏ chỉ có trắng, cũng chỉ dùng bát để uống, lúc gặp được cấp dưới, chính là xoay quanh từng bàn mời rượu, Thạch Nghị uống rượu lần đầu có lẽ là khi mình sáu tuổi.
Dùng lời của cha hắn để nói, nhà binh nào có ai ra ngoài không thể uống rượu!
Cứ giống như không biết uống rượu là phạm tội.
Anh Minh hoàn toàn có thể hiểu được câu cảm khái này của Thạch Nghị, anh nở nụ cười: “Bộ phim đầu tiên tôi diễn cũng chính là quân nhị đại, tuy rằng không thể nói là phục dựng được toàn vẹn, nhưng dù thế nào cũng có chút chân thật đi.”
“Đâu chỉ chân thật, là vô cùng thật, khi đó tôi vô cùng ấn tượng với anh.” Thạch Nghị nhớ rõ thời điểm mình xem phim, bản thân vừa vặn cùng độ tuổi, loại tâm lý phản ánh trong phim, vô cùng giống với bản thân hắn, cho nên người khác xem xong chính là xem cho vui, hắn nhưng còn nhớ đến bây giờ.
Cái loại vẫn luôn bao phủ dưới vầng hào quang của bậc cha chú, không ngừng chịu áp lực bị so sánh cùng cạnh tranh vô hình, không cách thoát khỏi hoàn cảnh mê mang đó, những thứ này hắn gần như đều đã trải qua.
“Tôi thấy anh diễn rất tốt.” Đột nhiên xen vào một câu như thế, Thạch Nghị nhìn Anh Minh: “Ngày đó tôi đã xem hết tất cả tác phẩm của anh, cái nào tôi cũng thích.”
Anh Minh đối diện hắn sửng sốt một chút, sau đó mới nhướng mày: “Cậu không báo trước, tôi dùng di động ghi âm lại.”
“Tôi rất nghiêm túc.” Thạch Nghị vậy mà lặp lại một lần: “Tôi cảm thấy anh diễn rất tốt.”
Nhất thời, bầu không khí trong phòng có chút không được tự nhiên.
Anh Minh không nghĩ tới Thạch Nghị sẽ thình lình nói ra một câu như thế, hai người mặt đối mặt ngồi ở hai bên bàn, trên bàn là hai chai rượu, trên đầu là một ngọn đèn, ánh sáng không tính đầy đủ, mờ mờ ảo ảo, khiến người ta không nhịn được nghĩ tới thời điểm bọn họ thi đấu lúc trước, cái đêm ngủ cùng giường.
Anh khụ nhẹ một cái, không được tự nhiên quay đầu: “Ừm… cảm ơn.”
Tuy rằng loại tán thưởng này đã nghe qua vô số lần, nhưng hôm nay Thạch Nghị nói như thế, cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ.
Anh Minhkhông tìm ra lời nào để nói tiếp, cũng chỉ có thể im lặng uống rượu.
Hai người uống trong chốc lát, Anh Minh mới đứng lên: “Cậu có muốn xem gì không, chỉ uống rượu không, cũng chán…”
“Chỗ anh có cái gì?”
“Bình thường tôi đều xem lại mấy phim cũ.”
Mặc dù Anh Minh là diễn viên, nhưng kỳ thật bản thân không quá yêu thích xem tivi hoặc điện ảnh, bình thường anh chỉ xem chút tin tức cùng thể thao, những DVD mua về kia cũng là vì nghiên cứu cách diễn của những người khác.
Anh không phải tốt nghiệp từ học viện, rất nhiều thứ phải dựa vào bản thân tìm tòi.
Thạch Nghị nhìn Anh Minh lục lọi ở bên kia, nhìn thoáng qua, đột nhiên nghĩ đến: “Anh Minh, anh có bộ Thiếu gia lưu manh không?”
“Hả?” Người đang đứng trước tủ DVD quay đầu lại: “Cậu muốn xem?”
“Ừ, nếu như có mà nói, muốn xem lại.”
Anh Minh dĩ nhiên có DVD kia, nhưng mà, anh cảm thấy mình cùng bạn mình xem bộ phim mình đóng thì có chút kỳ quái.
Thực tế khi đó anh vẫn còn vô cùng trẻ con.
Tay đang tìm đồ do dự một chút, Anh Minh không nhúc nhích.
Ngược lại là Thạch Nghị dứt khoát đứng lên đi qua bên này: “Nếu không có, tôi về nhà lấy một chuyến?” Trong nhà hắn có.
Đương nhiên Anh Minh không có khả năng để Thạch Nghị quay lại nhà lấy, mang theo lúng túng lắc đầu, cuối cùng anh vẫn lấy ra DVD đã có một đoạn thời gian không xem.
“Đại khái từ sau hai mươi tuổi tôi cũng chưa xem lại cái này…”
Người cứ đắm chìm trong hồi ức, sẽ trốn tránh cuộc sống hiện thực, Anh Minh có một khoảng thời gian rất thích xem những bộ phim cũ, nhưng khi phát giác được hồi ức càng nhiều, chỉ là khiến cho bản thân khi đối mặt với tình huống hiện tại càng thêm phiền muộn, cũng liền không tiếp tục thể nghiệm nữa.
Mở đầu đĩa, Anh Minh cầm điều khiển từ xa lui đến bên sô pha: “Cho dù cậu muốn cười cũng không được cười trước mặt tôi.” Anh quay đầu nhìn Thạch Nghị: “Tôi vừa uống chút rượu, tương đối không khống chế được cảm xúc của mình.”
Người bị uy hiếp nở nụ cười, cầm hai ly rượu đi qua đặt xuống bàn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Anh Minh: “Tôi còn tưởng rằng anh thuộc loại đức hạnh tự luyến đến thiếu đánh.”
Kết quả Anh Minh chỉ nhướng mày: “Tôi có thể tự luyến, nhưng cậu luyến thì không được.”
Anh Minh của Thiếu gia lưu manh khi đó, bướng bỉnh không chút che giấu giữa hai đầu lông mày.
Thật ra Thạch Nghị cũng đã lâu không xem lại bộ phim này, nghiêm túc mà nói, lần cuối cùng hắn xem còn sớm hơn Anh Minh.
Nhưng mà, rất kỳ quái, nội dung cốt truyện là gì hắn lại nhớ rất rõ ràng.
Thậm chí khi nhìn đến cảnh quen thuộc, còn chỉ cho Anh Minh, hắn nhớ rõ phát triển của nội dung cốt truyện tiếp theo.
Dù sao cũng là phim cũ, chất lượng hình ảnh không bằng những bộ phim HD bây giờ, mang theo cảm giác phim nhựa rất nặng, trong không gian rộng lớn của nhà kho, cũng chỉ có ánh sáng phát ra từ ngọn đèn trên bàn ăn cùng màn hình tivi, chiếu đến khuôn mặt hai người thành các loại sắc màu.
Lúc đầu Anh Minh còn chút lúng túng, sau khi xem rồi lại cười theo.
Qua nhiều năm như thế lại đi xem tác phẩm của năm đó, cảm thấy nhiều chỗ rất buồn cười. Cho dù là cảnh vô cùng nghiêm túc, cũng đều có vẻ khôi hài.
Ngược lại là Thạch Nghị bên cạnh anh xem rất nghiêm túc.
Nửa phần đầu của nội dung cốt truyện tương đối nhẹ nhõm, hắn vẫn có thể có tâm tư nói mấy lời ong tiếng ve, nhìn đến lúc sau, liền nhập tâm.
Khi nhìn thấy nhân vật của Anh Minh bị cha mình đánh một bạt tai, Thạch Nghị đột nhiên nở nụ cười: “Anh biết không, tôi hoàn toàn trải qua những điều tương tự, khi đó, tôi nhìn bộ phim này, liền cảm thấy anh đây là đang diễn tôi.”
Tự phụ, kiêu ngạo, mắt để sau đầu.
Ở trong lòng những lý tưởng này còn cao hơn trời, những thứ không vừa mắt đều muốn đi quản, cũng không nghĩ đến trọng lượng của mình.
Anh Minh quay đầu nhìn sườn mặt của Thạch Nghị, đối phương không quay đầu lại, chỉ nhìn tivi chăm chú, vẻ mặt có chút hoảng hốt, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Trên tivi, thiếu niên kia bởi vì người nhà la mắng mà đong đầy nước mắt.
Bên ngoài tivi, Anh Minh nhìn chính mình dường như đã từng quen biết kia, rồi lại cảm thấy rất xa xôi.
“Tôi vẫn luôn tự nói với mình, thứ tôi muốn, tôi phải dùng vào năng lực của mình để giành lấy, người khác nói gì, nguyện ý nghe tôi liền nghe, không muốn nghe, tôi liền xem như là đánh rắm. Dù sao, tôi vốn dĩ cũng không phải tranh giành để cho người khác nhìn, tôi làm là bởi vì tôi muốn làm, ai cũng không thể miễn cưỡng tôi, ông đây không cao hứng, liền buông tay mặc kệ, ai cũng không thể làm gì tôi.”
Lúc Thạch Nghị nói tốc độ rất chậm, khóe miệng vẫn treo nụ cười, cũng không biết là nói cho Anh Minh nghe hay là nói cho mình nghe, vẫn không quay đầu: “Lúc còn đi học, một đống người liền lải nhải bên tai tôi, nói xã hội có bao nhiêu phức tạp, quen biết xã giao có bao nhiêu phiền toái, gây dựng sự nghiệp có bao nhiêu khó khăn, quy tắc có bao nhiêu tối tăm, kết quả chờ đến khi tốt nghiệp, phát hiện kỳ thật những đạo lý này ngay cả học sinh tiểu học ngoài phố đều biết, ai ai cũng nói lời này, rồi lại không có mấy người làm được, chịu thiệt ai cũng không vui, nhưng chiếm tiện nghi đồ ngốc cũng sẽ làm.”
Thạch Nghị nói đến đây hơi nhíu mày: “Thế nhưng tôi lại không thích đi theo kịch bản kia.”
Cuối cùng hắn thở dài một hơi, chậm rãi dỡ xuống loại sức lực không biết cạnh tranh với ai, chậm rãi thả mình xuống sô pha, nhắm mắt lại.
“Tôi biết ở đâu cũng có quy tắc, ngành giải trí của các anh có, nghề xây dựng của chúng tôi cũng có, nhưng mà, yêu cầu anh tuân thủ những thứ cần tuân thủ, không cần, thỏa hiệp chẳng khác nào thừa nhận bản thân là tôn tử. Không phải con đường nào đều có thể thẳng đến mục đích, nhưng anh vòng tới vòng lui, cũng chưa chắc đi không đến. Tôi tình nguyện chạy mệt hơn người, còn đỡ hơn quỳ trên xe mặc người chở.”
Sau đó, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Anh Minh nở nụ cười: “Như thế nào, người anh em này soái không!”
Anh Minh ngồi bên cạnh nhướng mày, gật đầu: “Soái.”
Trên tivi, vừa vặn đến cảnh thiếu niên đứng ở đầu đường, gào thét với chiếc Jeep đang lao nhanh mà đi: “Đệch tổ tông mấy người! Mấy người cho rằng một đám nhân mô cẩu dạng liền cao quý hơn những người khác? Tôi nhổ vào! Tôi nói cho các người biết, tôi chính là khinh thường cái thứ như mấy người, chú bác cái gì, tôi khinh!”
Anh Minh chỉ tivi: “Như thế nào, anh em tôi đây cũng không kém đi.”
Thạch Nghị gật đầu: “Soái hơn tôi.”
Sau đó, hai người cùng bật cười.
Cười rất lớn tiếng, thậm chí át cả tiếng của tivi, tiếng cười vang vọng khắp nhà kho, hòa vào cùng nhau, khó phân khó rời.