Khi Thẩm Lệ bước từ nhà vệ sinh ra liền nhìn thấy Cố Tri Dân đang đứng chờ ở cửa.
Anh nghiêng người dựa vào tường, một bên chân hơi gập lên, tay nhét vào túi quần âu, cả người nhìn giống như rất tản mạn, kiên nhẫn.
Thẩm Lệ bất giác nghĩ về lúc còn đi học, mỗi lần tan học Cố Tri Dân đều đợi cô, anh không phải học sinh ngoan, thường xuyên tan học sớm đứng trước của lớp học của cô đợi cô.
Mỗi lần cô tan học đều nhìn thấy anh đứng ở cửa lớp.
Lúc đó, anh chính là bộ dáng tản mạn nhẫn nại này.
Cố Tri Dân là người thích náo nhiệt, lúc đó mỗi lần tan học đều cùng đám bạn đi chơi.
Anh lớn hơn Thẩm Lệ hai tuổi, lại còn là con trai, có lúc sẽ đến những nơi mà người trưởng thành mới được ra vào, đương nhiên không thể đưa Thẩm Lệ cùng đi, lúc đó anh sẽ đưa Thẩm Lệ về nhà trước.
Ngày đó với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ nhặt tầm thường trong cuộc sống đời thường mà thôi.
Nhưng khi qua rồi mà hồi tưởng lại mới biết được ngày đó rốt cuộc giá trị đến nhường nào.
Cố Tri Dân biết Thẩm Lệ sẽ tìm anh tính sổ, nhưng ánh mắt nhìn anh khi cô vừa xuất hiện cũng không biết đang nghĩ gì nữa, anh không khỏi nhíu mày.
“Sao ngây ngốc ra vậy?”
Lửa giận trong lòng Thẩm Lệ cứ như vậy mà bị hồi ức xoa dịu đi.
Cô kì thực rất nhỏ nhen, nhưng hồi ức thật dịu dàng, cô thực sự không thể giận được Cố Tri Dân.
“Đưa mật khẩu FB cho em.” Ngữ khí Thẩm Lệ ổn định nói: “Chắc không chỉ mật khẩu FB đúng không? Còn tất cả mật khẩu các tài khoản mạng xã hội khác đều phải nói cho em.”
Người đàn ông Cố Tri Dân này tâm cơ vô cùng, ngoài trang cá nhân chính thức trên FB, tài khoản trên các diễn đàn khác chắc chắn cũng đều bị anh đổi mật khẩu rồi.
Cố Tri Dân càng nhíu mày sâu hơn, dựa vào sự hiểu biết của anh về Thẩm Lệ, ngữ khí này thật quá bình tĩnh.
Anh đều đã chuẩn bị tiếp nhận nộ khí của Thẩm Lệ rồi.
Thẩm Lệ giục anh: “Nhanh lên.”
Thẩm Lệ vô cùng xinh đẹp, đẹp nhất là đôt mắt như hồ nước sâu, vừa nhìn liền cảm thấy nhu tình như nước, nhưng đáy hồ lại che dấu sự lạnh thấu xương người khác khó lòng có thể phát hiện ra.
Khi đôi mắt này mang theo sự tức giận, cũng đều khiến người khác cảm thấy chứa đầy tình ý.
Cho dù là lúc còn nhỏ hay hiện tại, anh đều không thể chống cự lại với đôi mắt đó của cô.
Cố Tri Dân không nhịn được mà cong môi, đáy mắt hiện ra sự dịu dàng, giọng nói che giấu ý cười cẩn thận thăm dò: “Anh đưa mật khẩu cho em thì em sẽ không giận nữa sao?”
Thẩm Lệ mỉm cười: “Ừm.”
Thế mới lạ!
Cô nhìn bộ dáng gian trá của Cố Tri Dân liền có chút tức giận rồi.
Cố Tri Dân nhẹ nhàng thở một hơi: “Anh biết ngay mà, em gái Thẩm nhà chúng ta là tốt nhất.”
Anh vừa nói chuyện vừa mặt dày đưa tay khoác lên vai Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ không nói không rằng đưa điện thoại cho anh.
……
Sau khi Tần Nhân đi chào hỏi khách khứa một vòng, quay đầu liền thấy Cô Tri Dân lấy một chiếc bánh nhỏ đặt lên đĩa của Thẩm Lệ, Thẩm Lệ thử một miếng rồi đặt lại đĩa của Cố Tri Dân, đại khái không hợp khẩu vị cô, Cố Tri Dân cầm lấy đưa vào miệng mình.
Tần Nhân nhìn thấy, nhịn không được cong miệng lên cười.
Bà đưa tay kéo Hình Ỷ Quân bên cạnh: “Ỷ Quân, cậu có cảm thấy tiểu tử thối nhà tớ đứng cùng với Tiểu Lệ rất xứng đôi hay không?”
Hình Ỷ Quân nhìn kĩ một lát rồi gật đầu: “Thằng bé Tri Dân này không tệ.”
Ngừng một hồi, Hình Ỷ Quân có chút buồn bực nói với Tần Nhân: “A Nhân, cậu nói xem, Tri Dân và Tiểu Lệ nhà tớ cũng coi là thanh mai trúc mã, phải không? Tại sao không châm lên mồi lửa chứ?”