Hạ Chính Tu biết rằng tầm nhìn của Tiêu Thanh Hà nông cạn. Bà ta yêu thương Hạ Hương Thảo quá nhiều nhưng lại không ngó ngàng gì tới Hạ Diệp Chi.
Những điều này, Hạ Chính Tu đều thấy được, ông là người lớn tuổi nhất trong gia đình nhà họ Hạ, nhưng lại giống như một người ngoài cuộc, nhắm mắt làm ngơ trước những điều này.
Còn về sau này, mối quan hệ các thành viên trong gia đình ngày càng bị bóp méo.
Với sự giáo dục của Tiêu Thanh Hà, Hạ Hương Thảo trưởng thành với nhiều tính không tốt. Hạ Thời Yến ra nước ngoài sớm, tính tình không hư hỏng như Hạ Hương Thảo.
Nói qua nói lại, Hạ Chính Tu chỉ tính toán cho lợi ích của bản thân mà thôi.
Ông là một người tàn nhẫn. Sau vụ bắt cóc mẹ của Mạc Đình Kiên xảy ra năm đó, anh bị gia đình họ Mạc sắp xếp ra nước ngoài trốn, không hỏi han gì đến nhà họ Hạ.
Hơn mười năm sau, anh trở về nước và trở về với gia đình Hạ.
Nếu Hạ Chính Tu có thể chú ý hơn đến gia đình Hạ và Hạ Hương Thảo vào thời điểm đó, có lẽ mối quan hệ giữa gia đình họ Hạ hiện tại sẽ không như thế này.
Ông luôn nói rằng đó là vì lợi ích của gia đình họ Hạ, nhưng ông ta chỉ chăm chăm bảo vệ lợi ích bản thân riêng trước tiên.
Ông ta không phải là người không cầu lợi, cũng không làm những chuyện mà một người lớn tuổi nên làm.
Sau khi nghe Hạ Diệp Chi nói xong, sắc mặt của Hạ Chính Tu hơi cứng nhắc lại.
Thay vào đó, ông lại cười, giọng cười mang theo vẻ chế nhạo.
Hạ Chính Tu hỏi Hạ Diệp Chi: “Cháu đang trách ông sao?”
Hạ Diệp Chi thậm chí không nghĩ về nó, vì vậy thẳng thắn nói: “Không.”
Hạ Chính Tu nhìn lại cô, đợi cô nói điều tiếp theo.
Hạ Diệp Chi nói một cách bình tĩnh: “Ông đã không làm những gì mà một người trưởng bối nên làm, tôi cũng không phải làm những việc mà một hậu bối nên làm. Điều này rất công bằng.”
“Nhưng cháu … Dù sao thì chung quy vẫn là người nhà họ Hạ mà! Nhà họ Hạ sinh cháu ra nuôi cháu lớn, làm sao mà cháu có thể tàn nhẫn như vậy?” Sức khỏe của Hạ Chính Tu đã rất tệ, ông nói một câu dài như vậy hơi tốn sức.
Hạ Diệp Chi đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc, giọng dịu dàng: “Đăng ký cắt đứt mối quan hệ giữa cha và con gái với tôi là Hạ Lập Nguyên. Người chọn Hạ Hương Thảo từ bỏ tôi là Tiêu Thanh Hà. Chính ông là người biết mà vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh thờ ơ lãnh đạm, các người đều như thế, có tư cách gì mà nói tôi tuyệt tình?”
Hạ Chính Tu bị sốc. Ông không thể không nhìn vào Hạ Diệp Chi đánh giá một cách cẩn thận.
Hạ Diệp Chi hai mươi sáu tuổi vẫn còn trẻ và xinh đẹp, nhưng cô lại có cái nhìn sâu sắc không phù hợp với lứa tuổi.
Hạ Lập Nguyên là người như thế nào, người làm cha như Hạ Chính Tu là người hiểu rõ nhất.
Nhưng, Hạ Lập Nguyên có thể sinh ra một cô con gái thông hiểu như vậy, đúng là hiếm có.
Là ông đã nhìn sai rồi.
Nếu ông có thể để Hạ Diệp Chi bên cạnh nuôi dạy thật tốt, thì gia đình họ Hạ bây giờ cũng không suy bại như ngày hôm nay.
Hạ Diệp Chi thông minh lại chính trực, chỉ cần để tâm, không có gì là không thể học được.
“Ba của cháu không phải là người làm kinh doanh. Nếu ông không còn nữa, không có ai hỗ trợ anh trai của cháu, nhà họ Hạ thực sự sẽ không thể tiếp tục bước tiếp nữa rồi…” Hạ Chính Tu nói như vậy là muốn Hạ Diệp Chi nảy sinh chút thương hại và mềm lòng.
Hạ Diệp Chi vẫn rất cứng rắn nói: “Đó không phải là người hợp làm kinh doanh, vì vậy đừng kinh doanh nữa. Loại người nào làm việc nào, thì loại người đó sống cuộc sống như vậy thôi.”
Hạ Chính Tu nghe trong những lời nói kiên đinh, cứng rắn của Hạ Diệp Chi thì khẽ nheo mắt. ngừng nói.
Sau một lúc lâu, ông thở dài: “Bỏ đi!”
Hạ Diệp Chi đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Cô biết thừa rằng Hạ Chính Tu muốn gặp cô chẳng phải chuyện gì tốt đẹp cả.
Mặc dù cô không biết tại sao Hạ Chính Tu nghĩ rằng chỉ cần cô sẵn sàng quản lý công việc của nhà họ Hạ, thì nhà họ Hạ sẽ có chuyển biến tốt lên. Tuy nhiên, cho dù cô thực sự có khả năng, cô cũng không thể kiểm soát nó nữa.
Trái tim truóc đây đã từng mềm yếu biết bao nhiêu, thì trái tim bây giờ càng cứng rắn bấy nhiêu
Không ai được từ kh sinh ra đã thờ ơ, hay sống ác cả.
Hạ Hương Thảo, Tiêu Thanh Hà, Hạ Lập Nguyên …
Tất cả bọn họ đều đáng đời.
Hạ Diệp Chi đã suy nghĩ rất nhiều khi đi thang máy xuống lầu.
Ra khỏi tòa nhà, cô thở phào nhẹ nhõm.
Khi đến gần cổng lớn bệnh viện, cô nghe thấy ai đó gọi mình.
“Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Thời Yến và Tiêu Thanh Hà đang đứng cạnh nhau.
Hạ Thời Yến và Tiêu Thanh Hà vội vàng bước đến chỗ cô.
Có lẽ Hạ Lập Nguyên đã thông báo cho họ.
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt chào: “Anh cả.”
“Em đến sao không thông báo cho anh một tiếng thế.” Hạ Thời Yến bước đến gần cô, lời nói thân mật, như thể họ là anh em tình cảm rất tốt vậy.
“Công việc của anh bận rộn nên em chỉ đến thăm chút rồi đi luôn, không muốn thông báo làm phiền anh.” Hạ Diệp Chi nói thẳng, biểu hiện của Hạ Thời Yến có chút lúng túng.
“Sao lại như thế được …” Hạ Thời Yến lúng túng nói rồi quay đầu lại nhìn Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà ngay lập tức nói một cách nhiệt tình: “Diệp Chi à, khó khăn lắm mới gặp mặt, cùng nhau ăn bữa trưa nhé?”
Hạ Diệp Chi không nói muốn hay không muốn, chỉ hỏi một câu: “Bà đã tìm thấy Hạ Hương Thảo chưa?”
Giọng của Hạ Diệp Chi nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Thanh Hà cảm thấy có chút áy náy: “Chưa … chưa…”
Hạ Diệp Chi nghe thấy những lời đó, cong môi lên rồi nói: “Tôi đi trước đây.”
Hạ Thời Yến và Tiêu Thanh Hà muốn giữ lại cô nhưng không biết phải nói gì.
Hạ Diệp Chi không nợ họ bất cứ điều gì, nhưng họ nợ cô rất nhiều.
Hạ Thời Yến nghĩ một lát liền đuổi theo: “Chi.”
Hạ Diệp Chi đứng ở cửa, quay đầu nhìn Hạ Thời Yến: “Anh cả còn có việc gì không?”
“Em thực sự không định trở về nhà họ Hạ nữa sao?” Hạ Thời Yến nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Em có nhà riêng của mình.” Một vài từ đơn giản nhưng lại thốt ra mạnh mẽ.
Hạ Thời Yến sửng sốt, sau đó chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tiêu Thanh Hà còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Hạ Thời Yến ngăn bà ta lại.
Cho đến khi Hạ Diệp Chi lái xe đi, Tiêu Thanh Hà không nhịn được liền nói: “Tại sao con lại ngăn dì lại? Chi Chi là người rất dễ mềm lòng. Miễn là chúng ta nói chuyện nhẹ nhàng, rồi xin xỏ cho thật tốt, con bé chắc chắn sẽ đồng ý trở về nhà họ Hạ! Vực dậy nhà họ Hạ cùng với con. ”
Hạ Thời Yến luôn không có ý kiến gì với bà mẹ kế này, nhưng lúc này anh có chút ghê tởm rồi.
Anh cười khẩy: “Mặt dì dày bao nhiêu thế, còn muốn làm cho Chi Chi mềm lòng? Nói với dì nhé, cho dù dì có quỳ xuống cầu xin em ấy, em ấy cũng không mềm lòng đâu.”
Hạ Thời Yến dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Ồ, tôi nhớ ra rồi. Trước kia một số người giúp việc trong gia đình đã từng nói, mới đầu để Chi Chi đồng ý thay Hạ Hương Thảo gả vào nhà họ Mạc, hình như dì đã quỳ xuống cầu xin em ấy, có phải không?”
“Lúc đó là dì …” Tiêu Thanh Hà nghe con trai kế nhắc đến, khuôn mặt đờ đẫn và nói: “Chẳng phải là vì Hương Thảo không muốn kết hôn sao, chúng ta lại không thể chọc giận nhà họ Mạc, nếu lúc đó Chi Chi không gả đi, tất cả chúng ta đều gặp tai họa rồi!”
Hạ Thời Yến cười và nói: “Chi Chi có phải là con gái ruột của dì không thế?”
“Tất nhiên, dì mang thai nó mười tháng mới sinh đó! Chính là vì điều này, con bé nên trở về nhà họ Hạ để giúp đỡ chúng ta!” Tiêu Thanh Hà càng nói càng thấy bản thân mình nói đúng.
Hạ Diệp Chi là con gái ruột của bà ta. Dù Hạ Diệp Chi có nói những lời nhẫn tâm tuyệt tình đến đâu, chắc chắn cô vẫn sẽ quan tâm đến bà ấy.