Sau khi rời bệnh viện, Hạ Diệp Chi đi lang thang vô định một lúc rồi đến đón Hạ Hạ tan học.
Hai ngày nữa trường mẫu giáo Hạ Hạ học sẽ nghỉ hè.
Hạ Diệp Chi vừa lái xe vừa hỏi Hạ Hạ: “Nghỉ hè rồi mẹ đưa con đi chơi nhé, con muốn đi đâu?”
“Mẹ đi đâu thì con sẽ đi đó.” Hạ Hạ dựa vào lưng ghế.
Hạ Diệp Chi mỉm cười hạnh phúc.
*
Trong vài ngày tiếp theo, Mạc Đình Kiên cũng không đến tìm Hạ Diệp Chi để gây rắc rối, người nhà gia đình Hạ cũng không thấy đến tìm Hạ Diệp Chi.
Ngày trôi qua yên bình hơn bao giờ hết.
Ngoài việc đón Hạ Hạ mỗi ngày, thì cô tiếp tục chuẩn bị cho bộ phim mới.
Hạ Diệp Chi thỉnh thoảng cũng nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng rất tốt.
Tuy nhiên, cuộc sống bình yên của cô cũng sớm bị phá vỡ.
Không biết Tiêu Thanh Hà tìm ra địa chỉ nhà mới của cô từ đâu trực tiếp tìm đến thẳng nhà.
Tuy nhiên, khu này an ninh rất chặt không dễ dàng cho phép người ngoài vào đây.
Tiêu Thanh Hà đứng trước cổng lớn của khu chung cư chờ cả nửa ngày. Khi Hạ Diệp Chi đưa Hạ Hạ đến trường mẫu giáo, sau đó đi mua thức ăn trở về mới nhìn thấy Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà bước tới, chặn trước đầu xe của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi không có chút nhẫn nại nào liền hạ cửa sổ xuống, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Bà Hạ, bà đến tìm tôi để làm gì?”
“Chi Chi, đừng như vậy mà, mẹ biết con là một đứa trẻ tốt bụng, hãy trở về nhà Hạ đi! Con và Mạc Đình Kiên đã chia tay lâu như thế rồi, nên có một ngôi nhà mới phải chứ!” Tiêu Thanh Hà đứng ngoài, nói với một giọng điệu như thể muốn tốt cho cô.
Hạ Diệp Chi nhìn thôi cũng thấy ghê tởm.
Hạ Diệp Chi chỉ liếc nhìn bà ta một cái, rồi hét lớn với người bảo vệ: “Tôi không quen người phụ nữ này.”
Nhân viên bảo vệ lập tức bước tới kéo Tiêu Thanh Hà đi.
Hạ Diệp Chi lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Giọng nói không cam tâm của Tiêu Thanh Hà vọng đến từ phía sau: “Chi, mẹ đang cầu xin con tử tế. Nếu con không đồng ý, đừng trách mẹ vạch trần chuyện của con!”
Hạ Diệp Chi dừng lại một lúc, rồi vẫn lái xe vào bãi đậu xe.
Tuy nhiên, vào chiều cùng ngày hôm đó, Hạ Diệp Chi đã lên danh sách tìm kiếm nhiều nhất của weibo.
*
#Biên kịch phim《Mất Thành》 đuổi mẹ ruột của mình #
Hạ Diệp Chi nhìn tiêu đề tìm kiếm nóng này, thậm chí còn không buồn nhấn vào xem.
Không có bất kỳ gợn sóng gì trong trái tim cô.
Lúc này điện thoại di động reo lên, là điện thoại di động cá nhân của cô.
Điện thoại làm việc của cô đã bị người ta làm cho nổ tung từ lâu.
Hạ Diệp Chi ban đầu nghĩ rằng là Thẩm Lệ gọi. Sau khi với lấy điện thoại để xem, cô mới phát hiện ra là Tần Thủy San.
Cô ấy đang dần trở nên nổi tiếng nhờ “Mất Thành”, lợi ích của Tần Thủy San hiện đang gắn liền với cô.
“Mất thành 2” sẽ được phát sóng vào nửa cuối năm nếu không có vấn đề gì ngoài ý muốn.
Nếu có bất kỳ scandal nào trong giai đoạn này đều không tốt cho đoàn làm phim.
Hạ Diệp Chi chậm rãi bấm trả lời điện thoại: “Alo.”
Vừa bấm nghe, đã thấy Tần Thủy San hỏi luôn: “Vụ tìm kiếm hot trên mạng là như thế nào vậy?”
Giọng điệu ngoại trừ có một chút lo lắng còn lại không có cảm giác gì là cô ất đang tức giận.
Hạ Diệp Chi bình tĩnh nói: “Tôi sẽ đến gặp bà ta, sau đó sẽ lên Weibo thanh minh, các cô không cần phải can thiệp đâu.”
Tần Thủy San dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Được rồi, cô có thể xử lý là được. Nếu như xử lý không được, tôi có một nhóm quan hệ ngoại giao ở đây.”
“Cảm ơn.”
Lời cảm ơn này, Hạ Diệp Chi nói thật lòng, Tần Thủy San đối xử tốt với cô, coi như cũng trọng tình trọng nghĩa rồi.
Sau khi Hạ Hạ tan học, Hạ Diệp Chi đưa con bé về nhà, rồi gọi thêm Thẩm Lệ qua ăn cùng.
Khi bưng đồ ăn, Thẩm Lệ chạy vào bếp với giọng nói nhẹ nhàng: “Tớ vừa thấy tin tìm kiếm hot trên mạng. Mẹ ruột cậu lại định làm gì thế?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Sau bữa tối cậu ở lại một lúc giúp tớ trông Hạ Hạ, tớ về nhà họ Hạ một chuyến.”
Thẩm Lệ suy nghĩ một lúc, nói: “Tớ đi cùng cậu nhé?”
Hạ Diệp Chi hỏi: “Thế còn Hạ Hạ?”
Thẩm Lệ: “Cũng mang nó theo.”
Hạ Diệp Chi bật cười một tiếng: “Không thể đưa đến nhà họ Hạ đâu. Bọn họ mà biết sẽ chú ý đến Hạ Hạ. Dù sao thì con bé cũng là con gái ruột của Mạc Đình Kiên.”
Năm đó bọn họ có thể buộc cô kết hôn với Mạc Đình Kiên để tự bảo vệ và mang lại lợi ích cho mình, nếu biết thêm sự tồn tại của Hạ Hạ nữa chắc chắn họ sẽ muốn lợi dụng Hạ Hạ để tìm Mạc Đình Kiên đổi lấy lợi ích.
Cái thứ gọi là lương tâm, bọn họ không hề có.
Sau khi nghe những lời này của Hạ Diệp Chi, giọng nói của Thẩm Lệ nặng nề hơn: “Cậu hãy cẩn thận.”
“Yên tâm.” Hạ Diệp Chi vỗ vai Thẩm Lệ: “Chúng ta ăn trước nhé.”
*
Sau bữa tối, Hạ Diệp Chi lái xe ra ngoài rồi thẳng đến nhà họ Hạ.
Biệt thự của gia đình Hạ thắp sáng rực rỡ. Lúc này, tất cả mọi người đều có ở nhà.
Hạ Diệp Chi đã không quay về trong một thời gian khá dài, những người hầu trong biệt thự rất ngạc nhiên đến nỗi quên chào hỏi.
“Chi?” Là Hạ Thời Yến nhìn thấy cô đầu tiên.
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu: “Anh cả.”
Cô vẫn luôn rất khách sáo với Hạ Thời Yến.
“Sao đột nhiên lại quay về thế? Em đã ăn gì chưa?” Sau khi Hạ Chính Tu nhập viện, Hạ Thời Yến mấy ngày vừa qua luôn rất bận rộn. Anh ta vẫn không biết chuyện tin tìm kiếm hot.
Hạ Diệp Chi bình tĩnh nói: “Em ăn rồi. Em đang tìm bà Hạ, bà ấy có ở nhà không?”
Hạ Thời Yến sững người một lúc mới phản ứng kịp rằng người Hạ Diệp Chi nói đến là Tiêu Thanh Hà.
“Hình như ở trong phòng trên lầu.” Hạ Thời Yến chỉ lên lầu, trong lòng đã dần hiểu ra, chắc chắn Tiêu Thanh Hà đã làm việc gì đó rất ngu ngốc.
Tiêu Thanh Hà thực sự rất ngu ngốc. Cả đời sống một cuộc đời mờ mịt hồ đồ, già rồi mà vẫn rất ngu ngốc.
“Em có việc phải tìm bà ta, có thể kêu người gọi bà ta xuống không?” Giọng điệu của Hạ Diệp Chi rất xa lạ.
Hạ Thời Yến thở dài, nói: “Anh cho người gọi bà ta xuống.”
Sau đó anh dặn dò người hầu ở bên cạnh: “Lên gọi bà ấy xuống.”
Người giúp việc đi lên không lâu, Hạ Diệp Chi nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân vội vã từ trên lầu.
“Chi về rồi sao.” Tiêu Thanh Hà đi đến cầu thang nhìn thấy Hạ Diệp Chi, bà ta nở nụ cười: “Mẹ biết ngay là con chắc chắn sẽ quay trở về mà.”
Bà ta vội vàng bước đến bên Hạ Diệp Chi định nắm lấy tay cô.
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn bà ta, lùi lại một bước.
Tiêu Thanh Hà chụp vào khoảng trống, bàn tay vẫn lúng túng trong không khí một lúc, rồi nhanh chóng mỉm cười nói: “Ngồi xuống đi, có chuyện gì thì cứ ngồi xuống rồi nói.”
Hạ Diệp Chi nhìn Tiêu Thanh Hà chỉ thấy thật lố bịch.
Tiêu Thanh Hà vừa đưa cô lên tin đầu, thế mà khi trông thấy cô vẫn có thể tỏ ra dáng vẻ nhiệt tình và vui mừng như vậy.
Tiêu Thanh Hà nói với giọng điệu quở trách người giúp việc ở bên cạnh: “Còn không mau rót nước mời cô chủ.”
Người hầu lập tức rót nước bưng tới cho Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi gật đầu cảm ơn, đặt cốc nước sang một bên, rồi ngước lên nhìn Tiêu Thanh Hà.
Tiêu Thanh Hà bị cô nhìn như thế mà trên mặt cũng không có vẻ gì là chột dạ. Thay vào đó, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Chi à, con nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Tôi không cần phải suy nghĩ. Cũng biết chính xác mình nên làm gì và làm như thế nào.” Giọng nói của Hạ Diệp Chi lạnh lùng: “Tiêu Thanh Hà, bà muốn tôi trở về nhà họ Hạ, cả đời này đều không thể, vì thế đừng có mơ mộng nữa.”