Câu nói của Sở Ninh làm cho cả sảnh Dưỡng Tâm Các hoàn toàn yên tĩnh.
Văn võ bá quan đang quỳ dưới đất hoặc là kinh ngạc, hoặc là khiếp sợ.
Bên ngoài Hạ thành.
Có sáu đội Vương quân, cộng lại khoảng hai trăm vạn người.
Bên trong Hạ Cung.
Có năm vị vương giả Đại Hạ.
Bắc Vương tới đây, chäc hẳn phải nghĩ cách phá vòng vây như thế nào mới đúng, sao lại dám phát ngôn bừa bãi như thế, muốn giết năm vị vương này!
Bình bịch!
Tiếng bước chân vững vàng làm mọi người bừng tỉnh.
Chỉ thấy Sở Ninh ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước về phía trước.
“Thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp”.
“Ngươi đã là tội thần của Đại Hạ, còn dám làm càn trước mặt vương giả chúng tai”
Một người đàn ông mặc áo mãng bào cười như không cười nói.
Ông ta được phong hai trăm quận phía tây Đại Hạ, hiệu là Tây Vương, nhìn qua có vẻ đang tuổi tráng niên, nhưng thật ra đã khoảng sáu mươi tuổi, có quan hệ không tệ với Minh Vương.
Chát!
Tây Vương vừa mới dứt lời, một cái tát vang dội đột nhiên vang lên.
Lực lượng cường đại khiến cả người Tây Vương lảo đảo lui về phía sau, hai má ông ta sưng vù, phun ra mấy cái răng toàn máu.
“Tội thần của Đại Hạ?”
Mái tóc Sở Ninh bay múa, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Cho ngươi một cơ hội sắp xếp lại lời nói lần nữa!”
“Tạp chủng!”
Tây Vương nổi giận, khí thế Siêu Phàm bùng nổ, đạp nứt mặt đất, lao thẳng tới chỗ Sở Ninh.
Từ đầu đến cuối.
Bọn họ đều không đặt Sở Ninh ở vị trí ngang hàng với mình.
Tất cả đều bởi vì Sở Ninh quá trẻ tuổi.
Cho dù có yêu nghiệt thế nào, chưa trưởng thành thì vẫn là kẻ yếu.
Làm sao ông ta có thể chịu được bị Sở Ninh sỉ nhục? Cùng lúc đó.
Thân hình Sở Ninh nhoáng lên một cái, làm cho Tây Vương vồ hụt.
Ngay sau đó.
Cổ họng Tây Vương căng thẳng, một bàn tay thon dài đã năm lấy cổ họng ông ta, nhấc cả người ông ta lên.
“Tạp chủng, buông ra..."
Tây Vương hoảng sợ, mười lăm trượng nguyên hải trước bụng bạo động.
Thân hình Sở Ninh như quỷ mị, tốc độ nhanh đến mức ngay cả ông ta cũng không thấy rõ.
Bàn tay thon dài kia lại giống một cái kẹp sắt, cho dù ông †a có dâng hết chân nguyên lên cũng không thể di chuyển được tí nào, ngược lại còn đang nhanh chóng bị buộc chặt.
Cảm giác hít thở không thông lan tràn, làm cho trên trán Tây Vương nổi đầy gân xanh, sắc mặt đỏ lên.
“Nếu ngươi đã không muốn quý trọng cơ hội, vậy thì chết đi”.
Sở Ninh siết chặt tay lại. Răng rắc một tiếng.
Tây Vương bị bẻ gấy cổ, cả người xụi lơ đi xuống, hiển nhiên đã tắt thở.