Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 32: Khi mọi nỗ lực đều trở nên vô hiệu




Cơ quan điều tra VKSND tối cao đã tiến hành kiểm tra, xác minh bức ảnh tố giác nêu trên. Căn cứ các quy định, Cơ quan điều tra VKSND tối cao đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố Lam về tội “Nhận hối lộ” quy định tại điểm a khoản 1 Điều 354 Bộ luật Hình sự.
Phiên tòa diễn ra vào đầu giờ chiều thứ tư, Quang bước xuống xe chỉnh tề với áo bộ vest đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu xám lông chuột và đeo huy hiệu của Liên đoàn Luật sư.
Thẩm phán Hoàng đứng nghe điện thoại gần đó, lúc quay qua vừa hay thấy Quang đang nhìn mình. Vốn dĩ không ưa từ vụ lần trước, ngay cả nhìn cũng khiến Quang ngứa mắt nên đã đóng cửa xa cái “cộp” rồi quay lưng vào trong.
Bỗng dưng ông Thẩm phán tắt máy đi theo Quang được vài bước thì gọi anh dừng lại, Quang dừng lại nhưng không có ý định quay đầu. Còn tưởng sau hôm đó hai người sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với nhau nữa, không ngờ ông Hoàng lại chủ động bắt chuyện trước.
Ông bước đến chỗ Quang, trong giọng nói có sự ôn nhu đặc biệt: “Luật sư Trần à, tôi quen với anh Quốc quen nhau 5 năm rồi, anh ấy chỉ cho tôi nhiều cái lắm nên nhất định phải nể mặt ảnh.”
Chắc ông ấy định đàm phán về vụ kiện, Quang vội quay người lạ hỏi: “Vụ kiện này sẽ đi đến kết quả nào?
Ông Hoàng cho hay hôm qua vừa gặp riêng Phó Viện trưởng, anh ta nói Lam là cán bộ nhà nước nên hình phạt phải nặng hơn để răn đe những người khác. Nghe như vậy Quang không vừa lòng, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Nếu vậy thì phạt tù bao nhiêu năm?”
Ông Thẩm phán đút tay vào túi, suy nghĩ một lúc rồi trả lời hai năm. Quang nắm chặt chiếc cặp da trong tay, mắt kiên định nhìn ông Hoàng không đồng ý, anh nói hai năm không thể nào chấp nhận. Thẩm phán liền chỉ tay về phía Quang nhắc nhở:
“Êy, đầu ốc phải tỉnh táo một chút! Vụ kiện này mà xử 2 năm là hợp lý lắm rồi, nếu mà ít hơn 2 năm tôi khó xử lắm. Đứng trên lập trường của tôi, tôi nhất định phải xử làm sao cho coi được.”
Quang đã nhiều lần lặp đi lặp lại rồi, cô ấy không có tội chỉ là thiếu bằng chứng thôi, hơn nữa cô ấy vẫn còn trẻ, ngay cả bạn trai còn chưa có, nếu có tiền án tiền sự sau này trong hồ sơ lý lịch sẽ có khuyết điểm. Còn chưa kể tâm lý cô ấy bất ổn, rất có thể chuyện này sẽ gây ra một nỗi ám ảnh, một bóng đen trong cuộc đời cô ấy.
Ông Thẩm phán thở dài bất lực quay mặt đi nhìn chỗ khác.
“Cậu thiệt tình… cậu là Luật sư hay thám tử vậy, suy đoán sâu xa để làm gì?”
Ông chống nạnh trừng mắt lên đe dọa: “Cậu làm vừa phải thôi nha, nếu mà đi tới cùng cậu sẽ thua đó!”
Quang chẳng sợ chút nào, ngược lại trong lời nói còn có sự thách thức: “Thua hay không đâu phải là ông nói chứ?”
Ông Hoàng mím môi, mắt long lên sòng sọc nhìn Quang, ông tức tối quay người bỏ đi trước.
____________________________
Lam và Quang có mặt tại phiên tòa. Cô mặc chiếc len mỏng, quần âu nhung bên ngoài khoác chiếc áo vest của Quang đưa lần trước ngồi ngay bục khai báo, hai tay bị còng lại, bên cạnh có hai cảnh sát bảo vệ phiên tòa. Chưa bao giờ cô tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình sẽ ra hầu tòa với tư cách là bị cáo, đứng ở vị trí mà cô không bao giờ mong muốn.
Khi việc xét hỏi đã kết thúc, chuyển qua phần tranh luận tại phiên tòa Thư ký tòa án đứng lên thông báo Đại diện Viện kiểm sát có thể bắt đầu trình bày luận tội để phân tích tội trạng, đề nghị kết tội bị cáo.
Nhã Nam Lăng đứng lên, cúi đầu trước Hội đồng xét xử trước khi bắt đầu lời trình. Bản luận tội nêu rõ trong vụ án này, bị cáo bị truy tố về tội “Lợi dụng chức vụ, quyền hạn nhận hối lộ” xảy ra tại bộ phận Viện kiểm sát.
Nhã Nam Lăng xác định hành vi này có thể tạo tiền lệ xấu cho xã hội, vì vậy cần có nhận thức đúng đắn về việc loại bỏ “văn hóa phong bì” ra khỏi đời sống xã hội. Anh ta đánh giá trước khi nhận số tiền đó ở phiên tòa xét xử Lam đã lợi dụng chức vụ quyền hạn được giao, để gây khó khăn cho bị cáo trong vụ án mưu sát Trần Gia Phong.
Khi vụ án bị khởi tố, để che đậy hành vi phạm tội của mình, mà Lam đã nhiều lần nói dối trong suốt phiên tòa dù có đầy đủ bằng chứng. Chính vì cô ấy là người thi hành luật nhưng lại cố tình phạm luật, Nhã Nam Lăng lập luận cô có hành vi xem thường pháp luật. Do vậy, anh ta cho rằng cần thiết phải áp dụng mức hình phạt nghiêm khắc cho Lam.
Sau lời trình từ phía Viện kiểm sát, tòa cho gọi người chứng lên cho lời khai. Đức Thịnh từ cánh gà phía bên phải bước ra tiến đến vị trí của mình. Quang mời cậu ta đến tham gia phiên tòa để làm sáng tỏ những tình tiết của vụ kiện, tăng thêm độ uy tín của Lam, khiến Hội đồng xét xử có cái nhìn khác qua lời khai của Thịnh dù trước đó họ đã khai ở Cơ quan điều tra.
Theo quy định tố tụng, đầu tiên Quang hỏi về mối quan hệ giữa người làm chứng với bị cáo.
“Tôi không biết giữa chúng tôi nên gọi là gì, có thể là đồng nghiệp trong tương lai, hoặc người chị trong cơ quan bảo ban tôi những lúc phạm lỗi. Ngay từ những ngày đầu thực tập, tôi đã được nghe chị giảng bài về truyền thống lịch sử vẻ vang của Ngành, trách nhiệm vinh quang bảo vệ công lý, bảo vệ pháp luật của ngành Kiểm sát nhân dân.”
Nhã Nam Lăng khoanh tay, dựa lưng vào ghế nhìn Thịnh chằm chằm. Quang gật đầu, xoay cây bút trong tay hỏi tiếp: “Đối với bị cáo cậu thấy thế nào?”
Chưa đợi cậu ta trả lời, họ Nhã đứng lên cố tình làm khó, anh ta phản đối vì câu hỏi của Quang không liên quan đến vụ kiện. Quang lập tức phủ nhận ý kiến, quan điểm của anh ta khác bằng lý lẽ của mình:
“Thưa Hội đồng xét xử, câu hỏi này tuyệt đối có liên quan tới danh dự của bị cáo.”
Ông Hoàng không cần đắn đo, vì cay vụ ở nhà hàng cộng với thái độ không biết trời cao đất dày của anh khi sáng, nên ông dùng chuyện công trả thù riêng, đứng về phía họ Nhã tuyên bố phản đối hữu hiệu, yêu cầu anh đổi sang câu hỏi khác.
Quang cắn chặt khớp hàm không phục, nhưng cũng chẳng thể làm gì tốt hơn, bỏ cây bút xuống bàn anh hỏi: “Theo cậu thấy bị cáo có khả năng nhận hối lộ hay làm những chuyện trái pháp luật, vi phạm đạo đức nghề nghiệp không?”
“Không có.”- Cậu ta không suy nghĩ mà trả lời thẳng vì đã quá rõ. “Trong mắt tôi và những anh chị Kiểm sát viên trong Viện, chị Lam là người thân thiện và giúp đỡ đồng nghiệp nhiệt tình. Chị có tính kỷ luật và tự giác cao. Cảm nhận của tôi thấy ở chị là người cán bộ Kiểm sát rất cần mẫn, trách nhiệm với công việc nên không có chuyện chị ấy nhận hối lộ.”
“Cảm ơn lời khai của cậu, thưa Hội đồng xét xử tôi đã hỏi xong.”
Quang cúi đầu và ngồi xuống ghế, ông Quốc nghiêng người trao đổi gì đó với Quang. Thư ký tòa án cúi đầu ghi chép lại câu hỏi và trả lời vào biên bản. Thẩm phán đưa mắt sang phía Viện kiểm sát hỏi họ Nhã có muốn hỏi gì không, nếu không có sẽ truyền người chứng tiếp theo. Ông ta không muốn phí thời gian nên đã từ chối.
Lúc này người chứng thứ hai được mời ra tòa, không ai khác chính là chủ nhân của bức ảnh đang làm dậy sóng dư luận hơn nửa tháng nay. Nhã Nam Lăng đứng lên hỏi trước:
“Lúc đó cậu ngồi ở đâu, có chứng kiến được đầu đuôi câu chuyện không?”
“Tôi ngồi cách cô ấy vài bàn nhưng từ vị trí của mình, tôi có thể nhìn rõ từng cử động của cô ấy.”
“Tốt, có phải trước khi chụp bức ảnh cậu đã thấy hai người họ dường như đang trao đổi về một vấn đề gì đó không?”
“Phải, hình như là đang trao đổi về 1 vụ kiện hoặc đang tranh chấp gì đó.”
Nhã Nam Lăng gật đầu hỏi tiếp: “Vậy người phụ nữ đối diện đưa cho bị cáo một xấp tiền, bị cáo đã nhận phải không?”
Cậu ta dừng lại vài giây, có vẻ suy nghĩ về vấn đề gì đó tạm thời chưa thể phản hồi họ Nhã kia được. Quang đã sốt ruột đứng dậy trước khi cậu ta kịp nói gì đó.
Anh ý kiến với Thẩm phán rằng Phó viện trưởng đang dẫn dắt lời khai cho nhân chứng. Họ Nhã lập tức bát bỏ và giải thích mình chỉ đang gợi lại một số tình tiết vì chuyện xảy ra lâu nên có một số chi tiết không nhớ rõ, cuối cùng không cần nói cũng biết Thẩm phán đã chấp nhận với lý do của Nhã Nam Lăng tuyên bố Quang phản đối vô hiệu và yêu cầu bị cáo trả lời.
“Đúng vậy, cô ấy lấy tiền từ tay người phụ nữ, bỏ vào túi xách rồi đứng dậy rời đi.”
Quang cảm thấy thật nực cười, khinh bỉ ra mặt quay sang hướng khác, chẳng hiểu sao hắn có thể nói ra những điều đó. Trên gương mặt họ Nhã hiện lên chút đắc ý, nói mình đã hỏi xong và ngồi xuống. Thẩm phán chuyển ánh mắt về phía Quang, nói có thể bắt đầu hỏi người chứng.
Quang đứng lên hỏi vấn đề mà cậu ta nghe hôm đó cụ thể là gì, cậu nhíu mày ta lắc đầu, trong đầu chẳng chút ấn tượng.
“Vì ngồi xa nên tôi không nghe rõ.”
Quang chỉ tay về phía cậu ta, dựng mắt, cao giọng tra hỏi gắt gao: “Vậy dựa vào đâu cậu cho rằng họ đang thảo luận về vụ kiện và giao dịch nhận hối lộ?”
Cậu ta bị thế uy của anh làm cho khiếp sợ, ấp úng một hồi không giải thích được lý do, đột nhiên ông Thẩm phán nhắc nhở: “Yêu cầu Luật sư phát biểu nhỏ lại, đừng nói lớn!”
Quang có phần bất ngờ về việc chỉnh lý của ông Thẩm phán này không đâu vào đâu làm mình mất hứng người xem lẫn người tham gia. Nhưng với tư cách Luật sư, anh vẫn tế nhị, lịch sự phát biểu:
“Xin lỗi, Luật sư chúng tôi có thói quen phát biểu lớn tiếng, để nhấn mạnh làm rõ luận cứ bảo vệ của mình mà thôi!”
Nhưng bản thân anh cảm thấy rất tự tin và yên tâm vì cái “tật hợp pháp của nghề nghiệp” phải nói lớn vậy thôi.
Thấy cậu ta không thể trả lời được lý do, anh đổi sang một câu hỏi khác: “Cậu quen với bị cáo chứ?”
Cậu ta nhìn theo hướng tay Quang, bắt gặp Lam đang nhìn thẳng về phía mình, xem ra đang chờ câu trả lời. Trong lòng cô cảm thấy khó chịu rồi chậm rãi thu lại ánh mắt. Cậu ta nuốt nước bọt, hơi thở dần trở nên rối loạn, đến hít thở cũng có vài phần gấp gáp, ngẫm nghĩ một lát cậu ta thành thật đáp: “Tôi không quen.”
Quang cau mày, ánh mắt gắt gao nhìn cậu ta, trầm giọng hỏi:
“Nếu không quen biết tại sao cậu lại chụp bức ảnh đó? Cậu có biết hành vi ghi lại và phát tán trên mạng xã hội của mình không chỉ ảnh hưởng đến cô ấy mà sẽ ảnh hưởng xấu đến hình ảnh và uy tín của Viện kiểm sát không?”
Cậu ta ngừng một lát rồi lại nói: “Xin lỗi, lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Có vẻ anh thấy cảm thông được nên giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn…
“Vậy hãy nói cho tôi biết điều gì khiến cậu muốn chụp bức ảnh đó lại, mục đích phát tán bức ảnh đó là gì?”
Cậu ta ấp úng, mắt đảo liên tục để kéo dài thời gian, từ chối nói ra sự thật. Họ Nhã đứng lên ý kiến với Thẩm phán: “Tôi xin phản đối vì câu hỏi này không liên quan tới vụ án.”
Anh lại khẳng định câu hỏi này tuyệt đối có liên quan tới danh dự của bị cáo, anh chỉ đang làm rõ động cơ gì khiến một người lạ không quen biết chụp bức ảnh đó mà thôi.
“Có phải cậu nhìn thấy đồng phục bị cáo đang mặc trên người là của Viện kiểm sát nên đã nảy ra ý đồ xấu, muốn dùng bức ảnh để uy hiếp, tống tiền bị cáo không?”
“Tôi phản đối, Luật sư biện hộ suy đoán vô căn cứ, không có cơ sở.”
Thẩm phán tuyên bố phản đối hữu hiệu, người làm chứng không cần trả lời câu hỏi này, sau đó quay qua nói với Thư ký: “Câu hỏi này không ghi vào hồ sơ trong tòa án, Hội đồng xét xử hãy xem như câu hỏi không tồn tại và quên đi!”
Ngay lập tức đã dấy lên nhiều ý kiến tại phiên tòa, nhiều người thắc mắc tại sao Thẩm phán từ đầu đến cuối đều đứng về phía Đại diện viện kiểm sát. Quang thoáng thấy vị Thẩm phán Chủ tịch Hội đồng xét xử và một Thẩm phán ngồi bên cánh gà tay trái, đều biểu lộ trên nét mặt là không đồng tình với ông Hoàng vừa đưa ra yêu cầu trên.
Lần này không nhịn nữa, anh nói ông Thẩm phán làm như vậy là trái phép phá lệ, đã vi phạm Luật tổ chức tòa án nhân dân. Ông Hoàng chẳng thèm để vào tai lời nói của Quang, chán nản nhìn Quang một cái sau đó cúi đầu nhìn sắp giấy dưới bàn nói phản đối vô hiệu và yêu cầu Luật sư ngồi xuống.
Quang nắm chặt cây bút trong tay, nói sẽ kháng cáo với chánh án vì Thẩm phán xét xử không hợp lý. Ông Hoàng ngẩng đầu lên, dựng mắt nhìn Quang tỏ ý thống trị.
“Nếu Luật sư biện hộ còn ý kiến nữa tôi sẽ tố cáo Luật sư miệt thị tòa án và mời ra ngoài, hủy bỏ tư cách tham gia phiên tòa.”
Quang đứng ngây người nhìn chằm chằm ông Thẩm phán mãi cho đến khi ông Quốc kéo tay mới miễn cưỡng ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.