Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 33: Đảo ngược tình thế phút 90



Thẩm phán cho gọi nhân chứng tiếp theo, bà Ngọc Lan bước đến vị trí bàn dành cho mình. Quang có vẻ không ngạc nhiên vì trong cuộc gặp mặt tại nhà hàng lần trước đã nghe ông Hoàng nhắc đến.

Chỉ có Lam là bất ngờ khi thấy bà, Ngọc Lan rõ ràng có liên quan đến vụ án nhưng bà ta vẫn được tòa triệu tập xuất hiện với tư cách nhân chứng? Lam khó hiểu và không thể chấp nhận, sao bà ta có thể can đảm như thế hay phía sau bà ta có một thế lực ngầm chống lưng nên không sợ.

Chưa đợi ông Thẩm tuyên bố ai là người hỏi trước, Quang lần nữa đứng lên phản đối vì cho rằng bà Lan không đủ tư cách. Thẩm phán liền hỏi lý do thì Quang đáp:

“Bà ấy chính là liên can liên quan đến vụ kiện, là người trực tiếp đưa hối lộ nên không có quyền làm chứng.”

Nhã Nam Lăng dường như đã dự liệu Quang sẽ nói thế nên đã có sự chuẩn bị trước, anh ta đứng lên.

“Thưa Hội đồng xét xử, chính vì nhân chứng trực tiếp thực hiện giao dịch với bị cáo nên mới càng phải ra làm chứng. Vào lúc vụ việc xảy ra quán có camera nhưng đã bị hỏng, không thể nào biết được ngày hôm đó đã xảy ra những gì.”

Đột nhiên hắn chuyển ánh mắt về phía Lam. Anh ta mơ hồ cảm thấy có chút bất ổn, ánh mắt cô nhìn hắn dường như có chút đáng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh tiếp tục trình bày:

“Tôi cho rằng bị cáo cố ý làm vậy để xóa bỏ chứng cứ, gây khó khăn cho cơ quan điều tra nhầm chối tội…”

Họ Nhã chỉ tay về phía bà Lan khẳng định:

“Chỉ có nhân chứng Ngọc Lan là người duy nhất tham gia và có mặt lúc đó, sự tham gia của bà Lan vào quá trình xét xử góp phần làm rõ sự thật khách quan của vụ kiện, lời khai của bà Lan là một trong những chứng cứ có vai trò rất quan trọng giúp các tình tiết của vụ án được sáng tỏ.”

Dường như Thẩm phán đã bị thuyết phục bởi quan điểm và lập luận của họ Nhã, ông đồng ý để bà Lan tiếp tục tham gia phiên tòa với tư cách nhân chứng và có thể bắt đầu lời trình.

Trước mặt Thẩm phán, Hội đồng xét xử và những người có mặt tại phiên tòa bà không ngại thừa nhận việc đưa hối lộ để chạy án cho con trai.

“Ngày hôm đó tôi hẹn Kiểm sát viên Tống đến một quán cà phê sân vườn để xin giảm án cho con trai, ban đầu cô ấy không đồng ý và khuyên tôi nên từ bỏ ý định. Thương lượng bất thành tôi chuyển sang cách khác. Tôi van xin cô ấy thay đổi nội dung cáo trạng, nếu cô ấy đồng ý thì tôi sẽ đưa cô ấy một khoảng tiền xem như báo đáp, đôi co một lúc cô ấy mới chịu đồng ý.”

Đầu ngón tay run lên, Quang đứng bật dậy nhìn về phía bà ấy.

“Nhưng cuối cùng con trai bà vẫn bị kết tội mưu sát đúng chứ?”

Bà giả vờ cúi đầu để tránh khéo, không muốn phải đối mặt Quang vì chột dạ, hoặc sợ mình sơ hở sẽ bị lộ lời khai giả.

“Bà Lan, tôi có thể cho bà biết trên bức ảnh chụp được chính là lúc bị cáo chạm tay vào sắp tiền, nhưng không phải ‘nhận’ mà là ‘trả’. Nếu như lời bà đã nói trước đó thì tại sao khi nhận hối lộ bí cáo không đề nghị thay đổi mức án, từ mưu sát chuyển sang ngộ sát chứ?”

Trái tim bà thắt lại khi nghe câu hỏi của Quang, bà hơi ngước đầu lên nhìn, không chỉ Quang mà cả phòng xét xử đang tập trung sự chú ý về phía bà ta đợi câu trả lời. Quang thấy môi bà ta run lên, đầu thì vẫn cúi, miệng lắp bắp mãi không nên lời.

Anh tận dụng triệt để những mâu thuẫn và những tình tiết có lợi trong vụ kiện để bảo vệ quyền lợi cho thân chủ mình.

“Thưa Hội đồng xét xử, phiên tòa thứ hai mở ra cũng là lúc bị cáo bị một nhóm người lạ mặt truy sát và bị thương nghiêm trọng, sau khi điều tra xác minh thì biết nhóm người đó được bà Lan đây thuê đến để làm hại bị cáo.”

Quang hơi xoay người, hướng tay về phía hàng ghế phía bên dưới.

“Hôm nay họ cũng có mặt trong phiên tòa, nếu cần thiết có thể mời họ lên cho lời khai ngay bây giờ.”

Bà Lan sửng sốt, lập tức hướng mắt xuống bên dưới những hàng ghế của người xem xét xử để tìm kiếm, mọi hành động của bà đều bị Thẩm phán và thành viên trong Hội đồng xét xử nhìn thấy.

Quang bỏ tay xuống, mắt nhìn lướt qua những người có mặt hỏi: “Mọi người ở đây thử nghĩ xem, tại sao bà ta phải làm điều đó khi đã đưa hối lộ thành công? Không cần phải thắc mắc, chỉ có một câu trả lời duy nhất…”

Quang chỉ tay về phía Lam, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình:

“Chính là bị cáo không hề nhận số tiền đó nên bà Lan không cam tâm, để bị cáo không thể tham gia vào phiên tòa tiếp theo của vụ kiện của con trai mình…” - Quang từ từ hạ tay xuống, giọng anh lớn dần, liếc Ngọc Lan một cái. “Bà ấy đã tàn nhẫn cho người ra tay khiến bị cáo nằm viện suốt một tháng… Tôi nói có đúng không bà Lan?”

Quang nhướn mày, cười nửa miệng nhìn bà. Ngọc Lan siết chặt nắm tay, mắt long lên sòng sọc khi nhìn Quang. Bà nằm mơ cũng không nghĩ được người trước mặt chính là cháu mình, nhưng thay vì bảo vệ mình thì luôn tìm cách vạch trần khiến bà khó xử. Không để bà có cơ hội giải thích, Quang khẳng định:

“Thật ra bà biết bị cáo không hề làm chuyện trái pháp luật, nhưng vì hận bị cáo không chịu thay đổi cáo trạng nên đã cố ý cho lời khai giả để trả thù bị cáo phải không?”

Bà đương nhiên sẽ không tự hại mình, bà mạnh miệng nói không có. Quang bỗng cảm thấy khó chịu, nghiến răng hỏi:

“Tôi thấy lời khai của bà rất là mâu thuẫn so với thực tế. Tại sao bà cố tình khai sai sự thật, có người kêu bà cho lời khai giả phải không?”

Nghe vậy bà Lan liền chột dạ, lắc đầu liên tục, nếu lỡ bị phát giác ra không những liên lụy đến con trai mà ngay cả bà cũng không thoát khỏi.

“Không phải, không ai kêu tôi cho lời khai giả cả, lời khai của tôi hoàn toàn là sự thật!”

Bà vừa nói vừa nhìn Hội đồng xét xử, cố thuyết phục họ tin tưởng mình. Nhưng bà không biết chính thái độ sốt sắng, cố chứng minh mình vô tội trước cáo buộc của Quang lại khiến họ thêm nghi ngờ.

“Vậy bà giải thích cho tôi biết số tiền đó đã đi đâu, nếu bị cáo thật sự nhận hối lộ thì tại sao vẫn buộc con trai bà tội mưu sát, lý do nào khiến cô ấy phải làm vậy hả?”

“Tôi không biết, tôi không biết cô ấy tại sao lại làm như vậy, nhưng cô ấy đã nhận tiền của tôi.”

“Vậy khi cô ấy không thực hiện đúng theo thỏa thuận ban đầu bà vẫn im lặng chấp nhận sao?”

“Phải, vì cô ấy là Kiểm sát viên nên tôi không làm được gì.”

“Thế bà cần tôi mời ba người bên dưới lên đối chứng với bà chứ?”

Quang nói với giọng thiếu kiên nhẫn và mắt nhìn về hướng ba người bên dưới khán phòng, bà ta nhìn theo mắt Quang và chột dạ nhanh chóng cúi mặt. Anh hạ giọng khuyên bà nên nói ra chân tướng sự thật trước khi quá muộn.

“Có người chỉ cách cho bà khai lời khai giả phải không?”

Bà cúi đầu liên tục lắc đầu né tránh ánh mắt của anh.

“Không có, không có!”

Xem ra bà ấy vẫn cố chấp vì chưa biết rõ tính nghiêm trọng của vụ việc, vậy thì để anh giải thích cho bà ta nghe, xem đến cuối cùng bà tá có ngoan cố cứng đầu được nữa hay không.

“Cho lời khai giả là phạm pháp, quy định tại Điều 307 Bộ luật hình sự. Hành vi cho lời khai gian dối, sai sự thật của người làm chứng có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội khai báo gian dối có thể bị phạt tù từ một năm đến ba năm."

Quang nhìn về hướng đoàn hội thẩm.

"Thưa Hội đồng xét xử, tôi cho rằng bà Lan làm chứng không đúng bản chất sự thật của vụ kiện. Bà ấy đang cố gắng bịa đặt bị cáo phạm tội và tố cáo mà không có căn cứ, chỉ vì để đạt được mục đích cá nhân, mong Thẩm phán xem lại.”

Ông Hoàng do dự một lúc, ánh mắt từ chỗ Quang di chuyển về phía bà Lan. Bà ta không rõ về pháp luật, ai biết được thằng cháu này có đang lừa mình không chứ, sau một hồi im lặng suy nghĩ thì bà chọn tin Quang. Nếu một gia đình mà có đến hai người ngồi tù thì sẽ mang tiếng xấu, sau này bà sao còn dám nhìn mặt dòng họ, ra đường sao có thể ngẩng cao đầu chào hỏi người quen chứ?

Thẩm phán nhắc lại câu hỏi của Quang để xác nhận: “Ai chỉ cách cho bà khai lời khai giả?”

Nhìn dáng vẻ lo sợ, do dự của bà Lan cũng là lúc Nhã Nam Lăng trở nên thấp thỏm không yên. Anh ta thầm niệm phật cho bà Lan không khai ra tên mình. Sắc mặt dần nhạt đi, hai bàn tay cầm giấy run run, mắt thì dõi theo nhất cử nhất động của bà Lan, trán toát mồ hôi lạnh từ khi nào, cả người cũng căng thẳng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, hắn ta không dám chớp mắt, không dám nuốt nước bọt.

“Là…” - Bà run rẩy, khi hội đồng xét xử hỏi thì chỉ có thể trả lời ấp a ấp úng. Lúc này, bà đã tự đánh mất đi khả năng tranh luận và bào chữa cho bản thân.

Ông Hoàng thiếu kiên nhẫn lớn giọng giục: “Là ai?”

Bà ta quýnh quáng hướng mắt về phía Nhã Nam Lăng, anh ta sững người trong giây lát liên tục ra hiệu bằng mắt cho bà Lan đừng khai ra mình.

Không biết tại sao Lam có chút hồi hộp, hai tay cô đan chặt vào nhau, nhìn về hướng bà ấy không rời mắt, tai thì cố gắng tập trung sợ bỏ lỡ điều gì đó quan trọng.

“Phó viện trưởng Nhã Nam Lăng.”

Từng câu từng chữ truyền đến tai vô cùng rõ ràng, cả căn phòng đều chìm vào im lặng ngay sau đó. Biết ngay rồi lời nói dối cũng sẽ bị vạch trần, nhưng hắn vẫn không tin lại nó sẽ xảy ra với mình. Chỉ có thể trách tâm lý bà Lan không vững, bà ta quá nhát gan nên vừa bị dọa mấy câu đã khai ra.

Quang ngạc nhiên hướng mắt về phía họ Nhã đang ngồi. Ông Thẩm phán ngờ vực chỉ tay ngay vị trí Đại diện Viện kiểm sát hỏi lại lần nữa: “Người bà vừa nhắc đến chính là người này sao?”

Ông Quốc liếc mắt nhìn họ Nhã, mắt rực lửa hờn. Sao Nhã Nam Lăng lại có thể làm như thế? Vì hận thù với ông mà trút lên đầu con gái của ông ư? Thật không công bằng với cô ấy chút nào! Ban đầu Quang nghĩ chỉ vì hận thù mà bà ta mới cho lời khai giải, không ngờ phía sau còn có người chỉ điểm.

“Phải, chính ông ấy là người yêu cầu tôi cho lời khai giả, ổng nói nếu không làm theo lời ổng thì sẽ không để con trai tôi yên.”

Chuyện bị phát giác rồi mạng ai nấy giữ, bà ta không phải là người trọng nghĩa khí đến nỗi cứu người hại mình. Lam lạnh lùng nhìn Nhã Nam Lăng phía trước, trong mắt lóe lên vẻ hận thù.

Cô biết ông sếp này không ưa mình từ ngày mới vào Viện rồi, nhưng cô không hiểu mình làm chuyện gì có lỗi với hắn, hay chuyện gì khiến hắn phật lòng đến nỗi phải dồn cô vào con đường tù tội.

“Thật lố bịch thưa Hội đồng xét xử!”

Nhã Nam Lăng ngay lập tức đứng lên tranh luận lại, bát bỏ lời cáo buộc:

“Bà ta vì hận bị cáo nhận tiền xong rồi lại không chịu làm theo lời hứa, nên mới đồng ý tham gia phiên tòa ngày hôm nay, cốt là để trả thù chứ chẳng liên quan gì đến tôi cả!”

Hắn giữ tư thế úp hai tay vào với nhau trong khi nói. Dù gương mặt, lời nói của đang cố tỏ ra bình thản thì những hành động nhỏ này vẫn có thể “lật tẩy” cảm xúc thật của hắn.

Bà bức xúc khi họ Nhã chối bỏ trách nhiệm, rõ ràng trước đó hai người đã thỏa thuận, bà không chấp nhận được sự lật lọng của hắn liền hầm hầm bước ra khỏi bàn đi về phía họ Nhã.

“Ông nói dối! Chính ông là người tìm đến tôi muốn tôi cho lời khai giả.”

Nhã Nam Lăng trừng mắt nhìn, bà không hề sợ hãi vung tay bức xúc, nói như hét làm náo loạn không gian vốn yên tĩnh.

“Chuyện tới nước này rồi tôi không cần phải che dấu nữa, đứng trước mặt tòa án và mọi người tôi xin khẳng định Kiểm sát viên Tống ‘vô tội’.”

Bà chỉ tay về phía Nhã Nam Lăng, ánh mắt gây gắt.

“Tất cả đều do Phó viện trưởng Nhã tự biên tự diễn, là ổng có thù oán cá nhân với cô ấy nên muốn lợi dụng chuyện này mà loại bỏ cái gai trong mắt.”

Bà hạ tay xuống, hướng mắt về phía Hội đồng xét xử.

"Tôi biết tôi có tội rất lớn, tôi không nên đưa hối lộ thực hiện phạm vi phạm pháp như vậy, tôi biết tôi sai, chỉ mong Thẩm phán và mong đoàn Hội thẩm đừng truy cứu trách nhiệm hình sự.”