Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 34: Khi một người quan tâm quá mức



Lúc này chủ nhân của bức ảnh chụp cho rằng Lam nhận hối lộ cũng đứng lên thành thật khai báo, mong được tha thứ và giúp Lam lấy lại trong sạch vốn có:

“Kính thưa Hội đồng xét xử, kính thưa quý toà, thưa đại diện viện Kiểm sát, phía Luật sư bào chữa và toàn bộ quan khách có mặt trong phiên toà ngày hôm nay. Điều đầu tiên tôi muốn nói, tôi thú nhận, nhận tội, nhận tất cả những hành vi sai lầm của bản thân. Thực ra sau khi chụp xong, tôi mới phát hiện sự thật rằng cô ấy chỉ trả lại số tiền hối lộ, chứ chẳng hề nhận như lời khai ban đầu của tôi. Tôi thừa nhận bức ảnh đó chụp chỉ để thực hiện hành vi xấu xa của bản thân, tôi muốn dùng bức ảnh đó để tống tiền Kiểm sát viên Tống. Tất cả bởi vì tôi sợ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nên mới cho lời khai giả, mong Hội đồng xét xử xem xét và xử nhẹ cho tôi!”

Phiên tòa tạm hoãn để Hội đồng xét xử vào phòng họp trao đổi với nhau và thống nhất ý kiến.

15 phút họ quay lại. Ánh mắt tội lỗi cùng thái độ chân thành của bà Ngọc Lan đã khiến Hội đồng xét xử có thiện cảm, vì Lam không nhận hối lộ và bà ta hợp tác khai báo thành khẩn trước tòa nên không bị truy cứu. Ông Thẩm phán chỉ giải thích thêm và cảnh cáo bà không được vi phạm lỗi tương tự, bà ta vô cùng cảm kích lẫn vui mừng gật đầu đồng ý.

Thẩm phán tuyên bố:

“Theo cung từ nhân chứng, Đại diện viện kiểm sát Nhã Nam Lăng bị tình nghi cho lời khai giả. Bây giờ tòa kiến nghị phải đi sâu vào điều tra, có cần tố cáo hay không, đồng thời đem chuyện này giao cho Viện Kiểm sát nhân dân tối cao để nghiên cứu có nên cách chức Phó Viện trưởng đối với ông Nhã Nam Lăng vì những sai sót khi phê chuẩn quyết định, tiến hành khởi tố hay không. Tất cả đứng lên nghe tòa tuyên án!”

Mọi người trong phòng cùng nhau đứng lên trong tư thế nghiêm trang, những lời bàn luận dần biến mất trả lại không gian tĩnh lặng. Thẩm phán đọc to bản án:

“Bây giờ do lời khai của nhân chứng thay đổi và không có bằng chứng cụ thể. Dựa trên sự công bằng và khách quan, nếu không có đủ bằng chứng, chứng cứ thì không thể kết tội được. Tòa tuyên án bị cáo Tống Nghi Lam vô tội và được trả tự do tại phiên tòa.”

Mọi người tham gia phiên tòa đều vui mừng cho cô ấy vì đã lấy lại sự trong sạch. Trên gương mặt vốn trắng nhợt của Lam thoáng lộ nụ cười, đúng lúc Quang nhìn qua, bỗng chốc sa vào nụ cười của cô. Lam cảm nhận được ánh mắt của Quang nên nhìn về phía anh, nét cười trên mặt vẫn không đổi. Quang nhìn không rời mắt, chỉ một nụ cười không rõ nghĩa từ cô cũng đủ khiến tim anh lao đao.

Hóa ra cô ấy khi cười lên trông dễ thương như vậy. Không phải lần đầu anh thấy cô cười, mà là lần đầu cô cười với anh. Đây không còn là những nụ cười lịch sự, cười cho qua chuyện hay cười khinh, mà là nụ cười thuần khiết.

Thẩm phán tuyên bố phiên tòa kết thúc, mọi người trong khán phòng rời đi theo hướng cửa chính. Đoàn hội thẩm và Thẩm phán đi về phía cánh gà bên phải, ngay lúc đó ông Quốc vội đuổi theo nói chuyện riêng với ông Hoàng. Hai cảnh sát bảo vệ phiên tòa đứng lên, một người mở còng tay cho Lam, người còn lại ra ngoài trước.

Quang từ từ bước đến bục khai báo, đôi mắt thơ thẩn đen láy, dịu dàng vẫn dõi theo anh trong từng bước chân. Anh vươn tay vén mấy sợi tóc trên khóe miệng Lam ra sau tai, môi chúm chím cười, ánh nhìn thật trìu mến.

“Biểu hiện của tôi không tệ chứ?”

Lam cúi mặt gật đầu, những hành động, cử chỉ ân cần anh dành cho khiến cô trở nên bối rối. Lông mi dài khẽ lay động, nụ cười chợt tắt.

“Cảm ơn anh.”

Anh thấy không vui khi Lam lúc nào cũng khách sáo đối với anh, sự khách sáo của cô vô tình tạo ra khoảng cách giữa họ, mà anh thì không muốn thế. Dù biết hai người chỉ là bạn bè, không phải người thân hay là tri kỷ, nhưng anh không muốn giữa họ có bất kỳ một khoảng cách nào.

“Đây là lần thứ mấy cô nói cảm ơn tôi rồi nhỉ?” - Quang nghiêng đầu, đôi mắt anh nhìn cô như trêu khiến cô hoài bối rối.

“Được rồi, mình vừa đi vừa nói đi!”

Quang cất bước đi trước, Lam cũng nối gót theo sau, anh cố tình đi chậm để được song hành cùng cô ấy.

“Tôi không cần cô báo đáp gì, dù sao cũng là tôi tự nguyện cả thôi.”

Quang vừa nói vừa nhìn dáng người nhợt nhạt, yếu ớt của cô.

“Mấy ngày qua ở trong đó cô chịu khổ nhiều rồi, hôm nay có định làm món gì ngon để bồi bổ không? Xem như chúc mừng thắng kiện cũng được.”

“Để tôi nghĩ xem sẽ ăn món gì đã.” - Dứt câu cô khẽ khép hờ đôi mắt, anh tưởng cô ấy mệt, cũng biết điều không nói nữa. Hồi lâu sau lại cất lời, Lam tâm sự:

“Công việc của tôi thường xuyên phải qua lại với công an và cơ quan điều tra, nên suốt thời gian tạm giam cũng không bị đối xử tệ gì.”

Quang gật đầu.

“Vậy cũng được, chút nữa cô muốn mua rau củ ở chợ hay bách hóa cứ việc nói, tôi sẽ chở cô đi mua.”

“Bách hoá đi, tôi quen mua ở đó rồi.”

“Ok…”

Quang nhìn cô với vẻ mặt bất lực, anh muốn nói nhiều hơn thế. Anh muốn hỏi thêm về những ngày cô phải trải qua trong trại tạm giam, nhưng khi đứng trước cô ấy… Anh như câm nín không nói được lời nào. Không biết bắt đầu từ khi nào đứng gần Lam, Quang cảm thấy rất bối rối, ngại ngùng.

Ra khỏi tòa án, cô nhìn thấy bóng mình dưới ánh nắng trưa mới nhớ ra: “À, Luật sư Trần, tôi trả anh cái áo vest.”

Lam vừa đặt tay lên ve áo Quang đã ngăn lại, bảo cô cứ giữ không cần phải vội, về đến nhà trả sau cũng không có vấn đề. Xong anh mở cửa xe cho Lam, vợ chồng ông Quốc từ phía sau đang đi đến, thấy con gái sắp rời đi, ông Quốc lớn tiếng gọi lại: “Lam! Lam à!”

Nghe có người gọi tên cô dừng bước, quay về hướng phát ra giọng nói, vợ chồng ông Quốc đi tới. Lam có vẻ không vui khi nhìn thấy hai người họ, cô nhìn họ với vẻ mặt miễn cưỡng.

“Hai đứa con đi nhanh quá vậy? Anh Quốc xem kìa, bình thường con bé đã ốm yếu rồi, vào trại tạm giam mới có mấy hôm thôi đã xuống sắc như vậy, tội nghiệp quá đi.”

Bà Lam Yên lo lắng, tặc lưỡi khi nhìn cô, chẳng ai biết mấy lời đó của bà ấy có phải thật lòng hay giả vờ cho mọi người xem.

“Chắc sáng giờ con chưa ăn gì đúng không? Hay vậy, bốn chúng ta ghé nhà hàng nào gần đây ăn trưa đi được không hả?”

Kẻ tung người hứng thật ăn ý, bà Yên đồng ý, đón hùa theo: “Bố con nói phải, hiếm khi đông đủ như hôm nay, con ít khi về nhà nên hôm nay nhất định phải đi ăn với bố nhé!”

Cô ghét nhất là bị người khác gây áp lực, không muốn nghe sự sắp xếp của bất kỳ ai, nhất là từ hai người họ.

“Bố sao?” - Khóe miệng Lam khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Sao ông ấy có thể nói một cách trơn tru mà không biết ngượng như thế? Cô cảm thấy thật nực cười với thái độ trước sau trái ngược này của ông.

“Lúc tôi cần ông nhất ông đang ở đâu hả “bố”? Ban đầu người nghi ngờ nhân phẩm tôi là ông, cuối cùng khi biết tôi trong sạch liền chạy đến giả vờ thân mật… Trần Quốc Cường cuối cùng ông đang diễn vai gì vậy? Chính diện không ra mà phản diện cũng không giống, ông đúng là…”

Chưa nói hết câu, Lam hưởng trọn một cái tát trời gián từ bà Lam Yên, Quang hơi sững người theo ‘bản năng’ vội đưa tay ra đỡ. Bà ta quá nhanh, cô nhất thời không phản ứng kịp, đến khi cảm giác được cơn đau âm ỉ dưới da mới biết mình bị đánh.

“Con đang nói chuyện với ai vậy hả, ông ấy là bố của con đấy đồ ‘mất dạy’! Sao con có thể nói chuyện với ông ấy như vậy?”

Câu nói vừa thốt ra ngay lập tức biến khung cảnh thành một màu u tối, trái đất như bỗng chốc dừng lại, mọi ánh mắt đều tập trung về phía bà ta. Nói cô ấy “mất dạy” nghĩa là kết quả của một sự giáo dục tệ hại, cũng là giáng một cái tát vào mặt bố cô ấy. Nó là một mũi tên trúng hai con chim, nặng nề hơn bà ta tưởng.

Ông Quốc tức giận túm lấy cổ tay vợ, dùng sức giữ chặt và kéo ra để tránh bà lại làm tổn thương con gái thêm lần nữa.

“Qua đây! Tại sao em đánh nó?” - Ông nhìn thẳng vào mặt bà ta với vẻ dữ dội, gằn giọng hỏi.

Rõ ràng là con gái ông Quốc quá đáng trước, bà cũng vì ông nên mới ra tay, nào ngờ còn bị ông thái độ ngược lại, bà không cam tâm vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của chồng, buột miệng mắng: “Buông ra! Anh không có tai à?”

Bà uất hận chỉ tay về phía Lam, ai cũng đều nhìn rõ vẻ mặt phẫn nộ của bà ta lúc này.

“Anh không nghe nó nói gì sao? Anh mà cứ nuông chiều như vậy sớm muộn gì nó cũng hư. ”

Bà bỏ tay xuống, ánh mắt chuyển về phía Lam, bà mắng cô là đứa trẻ bướng bỉnh chỉ biết sống trong quá khứ, nếu không mau chống thất tỉnh sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.

“Con mất mẹ rồi, trên đời chỉ còn ông ấy là người thân duy nhất của con. Hiếu thảo đừng để quá lâu, đừng đợi đến khi nhận ra rồi phải hối hận!”

Bà thao thao bất tuyệt cô vẫn không để ý đến. Quang lẳng lặng nhìn người bên cạnh, tay vẫn đặt trên vai Lam. Hơi thở của cô có chút nặng nề và không có ý muốn phản kháng. Quang nói thay:

“Con và Lam có hẹn ăn cùng nhau nên không thể đi ăn cùng hai người được.”

“Oh, hóa ra là hai đứa có hẹn trước rồi à, vậy cũng được.” - Ngoài mặt ông nói vậy nhưng ánh mắt không thể dối lòng. Giọng buồn và đôi mắt đầy thất vọng của ông bị bà Yên nhìn ra, vậy là bà lại ý kiến:

“Đâu có được! Hiếm khi anh mới đến Hà Nam, phải đi ăn với con, gia đình quan trọng hơn bạn bè mà?”

Đáng ra Lam sẽ im lặng cho đến khi một trong hai bên rời đi trước, nhưng bà Yên không biết giới hạn của mình, nói câu nào là khiêu khích sự kiên nhẫn của cô câu đó, nên cô lại phải nói:

“Bà nghĩ bà thật sự là mẹ của tôi sao, bà dựa vào đâu để quản tôi chứ? Chân là của tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, không liên quan đến bà.”

“Cái… cái con nhỏ này, anh Quốc anh xem kìa!”

Lông mày ông hơi nhíu lại, nhìn bà bằng ánh mắt sắc bén.

“Em thôi được rồi đấy! Ở đây nhiều người như thế, em muốn đem chuyện xấu trong nhà ra kể hết mới vừa lòng sao?” - Thấy sắc mặt chồng không tốt, bà mới biết điều im miệng. Ông nói miễn là con gái thấy thoải mái thì sao cũng được, xong ông chuyển ánh nhìn sang Lam, ánh mắt sắc bén dần trở nên dịu dàng.

“Bố về nhé, khi nào có việc cần cứ gọi bố, số bố vẫn hay dùng đấy.”

Lam im lặng không có ý định trả lời, ông thấy vợ không phản ứng, đứng lườm quýt con gái liền kéo tay bà rời đi. Thấy họ đi xa Quang mới dám nói:

“Kiểm sát viên Tống, tôi nghĩ nên nói cho cô biết một sự thật…” - Lúc này gương mặt cô ấy mới giãn ra được vài phần, Lam ngẩng đầu nhìn anh chờ đợi.

“Bác Quốc vì vụ kiện của cô đã bỏ ra rất nhiều thời gian, bác ấy trì hoãn vụ kiện ở Hà Nội để đến đây bào chữa cho cô. Trước đó bác còn dẫn tôi đến gặp ông Thẩm phán trong phiên tòa hôm nay để trao đổi trước, cô đừng hiểu lầm bác ấy mà tội nghiệp!”

Quang nói tuy ban đầu ông không tin Lam, nhưng cuối cùng vẫn tìm cách giúp đỡ, ông luôn cố gắng hoàng thành trách nhiệm của một người bố và chẳng bao giờ bỏ mặc cô ấy một mình. Mắt cô mở to hơn, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, không phải vì cảm động, mà cực kỳ khó chịu khi biết ông làm vậy. Đi nói chuyện với Thẩm phán khác gì nghĩ cô có tội chứ?

Cách nghĩ của cô ấy rất khó có thể thay đổi, khó chấp nhận lời khuyên từ người khác cho dù là tốt hay xấu. Một khi đã có thành kiến với ai đó thì sẽ không bao giờ nhìn nhận người đó theo hướng tích cực.

“Những thứ về ông ấy tôi không muốn nhắc đến nữa.”

“Được, được, lên xe đi! Mình đi mua đồ chuẩn bị cho bữa trưa.”- Lam còn chưa cau mày anh đã lo dỗ cô ấy rồi.

Quang mở cửa xe, khi cô bước vào trong sợ cô bị đụng trúng đầu mà đưa tay chắn phía trên, đến khi cô ngồi vào ghế mới yên tâm qua phía ghế lái.

Bách hóa xanh cách họ chỉ 16 km, nên sau nửa tiếng di chuyển đã đến nơi, trước khi vào cô nói với anh muốn ăn gì cứ mua, cô ấy sẽ nấu những món anh thích. Vì anh đối xử với cô tốt, cô sẽ đối xử tốt lại với anh như thế.

Cứ thế anh vừa bước đến quầy thực phẩm, nhìn thích mắt món gì liền bỏ ngay vào giỏ hàng trên tay mà không cần nhìn giá. Hải sản trong đây khá đắt, bởi có tính cả công sơ chế nên giá nhỉnh hơn ngoài thị trường xíu.

Với một cán bộ lương 10 triệu một tháng như cô ấy thì thấy khá tiếc cho số tiền mình phải bỏ ra. Quang hiểu mối bận tâm trong lòng cô nên đã trấn an rằng cô chỉ cần góp công, còn anh sẽ là người thanh toán toàn bộ chi phí cho bữa ăn hôm nay, miệng nói nhưng tay anh vẫn cứ gom thêm bỏ vào giỏ không biết bao nhiêu mà nói.

Lam nhắc anh mua nhiều rồi, kêu bỏ lại vài món thì anh lại nói mua xong bỏ vào tủ lạnh hôm sau cũng ăn chứ đâu có bỏ.

Anh ghé từng quầy hàng và mua ít nhất ba thứ trước khi rời đi, khi đến quầy thanh toán thì tay xách nách mang, hai chiếc giỏ không đựng vừa phải kéo luôn chiếc xe đẩy lớn. Một vị khách chỉ mất 3- 4 phút thanh toán, còn hai người họ đến tận 15 phút. Lam đứng bên trong đợi, trong khi đó Quang liên tục vào ra để xách đồ vừa tính tiền xong ra xe.

Đương nhiên Quang biết hai người sẽ không thể nào ăn hết số thực phẩm đã mua trong một ngày. Mua nhiều như vậy cũng là để cô ăn dần, bởi lúc ngồi trên xe anh hỏi về kế hoạch những ngày sắp tới của Lam, cô buột miệng than với anh rằng tháng này nghỉ nhiều, nên lo lắng kỳ lĩnh lương sắp tới sẽ không đủ chi phí trang trải sinh hoạt và tiền thuê chung cư, nên mới dẫn đến hành động khó hiểu của Quang bây giờ.