Bạn Trai Tsundere Của Tôi

Chương 15



Tôi đã gửi một tin nhắn WeChat cho đàn chị để đề nghị từ chức.

Đúng như tôi nghĩ, chị ta nhanh chóng rep lại tôi, hỏi tôi tại sao lại nghỉ đột ngột như vậy.

Tôi nói, gần đây em hay đang mơ. Mơ về trường trung học Thanh Lâm, chị với dàn anh là một cặp trời sinh, mọi người ai nấy cũng ghen tị.

Đàn chị hồi lâu không trả lời lại câu này, một lúc lâu sau mới nói với tôi “Linh Linh, mọi chuyện đã qua rồi, hy vọng em không trách chị.”

Tôi nói “Sao thế được?”

“Nhưng mà dạo này em hay mơ về đàn anh lắm. Có lẽ là do em tình cờ sống trong ngôi nhà mà anh ấy ở. Đàn chị, chị hẳn đã quen thuộc với Khu vườn trên mây rồi đúng không?”

Hẳn là chị ta đã nghe chuyện Thượng Dương tới đây bị ma chọc, như chị ta không nói gì, có lẽ biết tiếp đây tôi có chuyện muốn nói.

“Đúng rồi, đàn chị, em có lướt qua máy tính của đàn anh thì thấy cái này.”

Tôi hít một hơi thật sâu, gửi cho chị ta đoạn video mà tôi đã sao chép vào điện thoại.

Một lúc lâu sau, điện thoại rung lên, cuối cùng đàn chị cũng gửi cho tôi một tin nhắn.

Chị ta nói “Linh Linh, em hiểu lầm rồi, chúng ta gặp nhau đi.”

Tôi trả lời: “Có hiểu lầm hay không thì xem ra chúng ta cũng rất cần gặp mặt để làm rõ chuyện này, nhưng, đàn chị à, chị có dám đến không?”

Tôi gửi chị ta vị trí của Khu vườn trên mây.

Chị ta có gì mà không dám?

Đây không phải là lần đầu tiên chị ta ra tay giết người, tôi không còn ai để nương tựa, không còn ai để quan tâm, nếu chị ta cùng người tình vào đây để bịt miệng tôi thì đúng là không ai biết.

Có lẽ đây thực sự là kế hoạch của họ sau khi thống nhất ý kiến, hoặc, có thể là để thể hiện lương tâm trong sáng của mình, sau một lúc, chị ta trả lời tôi bằng một từ—

“Đến”

Thời gian dài chờ đợi đầy ẩn số từng phút từng giây.

Lúc chuông cửa vang lên, tôi không khỏi nắm chặt lòng bàn tay, một lúc sau mới đi ra mở cửa.

Tôi đã nghĩ đến kết cục, tôi nghĩ chị ta sẽ phủ nhận, khóc lóc van xin, hoặc là trực tiếp đem người tới cửa tiêu hủy chứng cứ.

Nhưng những gì tôi thực sự thấy là chị ta đứng ở cửa, mất tập trung, không ngừng quay đầu nhìn xung quanh.

Vừa nhìn thấy tôi, chân chị ta đã mềm nhũn ra, quỳ xuống đất khóc lóc van xin lòng thương xót.

Trên hành lang, tất cả những người hàng xóm ma quái đều ở đó, lạnh lùng nhìn chị ta sợ hãi đến phát điên.

Có vẻ như sau khi vào đây, cô ta đã trải qua trải nghiệm giống như Thương Dương ngày đó, thậm chí phản ứng cũng giống hệt em trai mình.

Đàn chị ngã xuống đất, không còn sáng sủa xinh đẹp như trước.

Chị ta nắm lấy quần của tôi quỳ lạy thật mạnh.

“Phó Nam, anh tha cho em đi! Em không nên làm như vậy, em thực sự hối hận! Làm ơn!”

Chị ta nửa điên nửa ngốc, thực sự coi tôi như Phố Nam còn sống.

Có thể thấy, Câu không làm điều xấu không sợ ma gõ cửa mới đúng làm sao.

“Phố Nam, đều là do anh ta quyến rũ em trước! Anh ta nói anh không yêu em, anh ta còn nói anh chỉ thích người làm bánh quy thủ công cho anh ta mỗi ngày mà thôi, là anh ta bắt em phải làm theo lời anh ta nói!”

“Người động vào phanh xe của anh cũng là anh ta! Còn có, còn có vụ bảo hiểm, là anh ta bắt em mua, thực sự không phải do em đâu … Phố Nam, xin lỗi anh, làm ơn tha cho em đi, em sẽ chăm sóc chú dì suốt quãng đời còn lại, anh để em bù đắp thay anh có được không! ”

Tôi quay video, ngoảnh mặt làm thinh nhìn người phụ nữ đang khóc lóc thẫn thờ này.

Quay mặt lại, ma nam đang đứng bên cạnh tôi, nhìn chị ta với vẻ mặt vô cảm.

Anh không còn hận thù nữa.

Nhưng, điều đó không có nghĩa là chị ta được tha thứ, loại phụ nữ như chị ta không xứng.

Tôi hỏi anh “Anh tính làm gì với chị ta?”

Anh không trả lời tôi.

Tôi nhìn xuống điện thoại, trên giao diện quay số, điện thoại tự động hiển thị ba số “110”.

Tôi hiểu ý anh, nhấn nút quay số.

“Tai nạn xe hơi” nửa năm trước được mở lại để điều tra, tôi nhận thấy rõ ràng rằng khí tức ngột ngào của Phố Nam đã giảm đi nhiều, trông anh ngày càng giống trước khi chết.

Giống như hình dạng còn tồn tại trông ký ức của tôi.

Một hôm, tôi dậy sớm, nướng thật nhiều bánh quy vị việt quất để chia sẻ với những người hàng xóm ma quái của mình.

Đương nhiên, đối với ma nam mê đồ ngọt càng thêm nhiều trái.

Anh cắn một miếng bánh quy, nếm thử rồi nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Tôi cười hỏi: “Ăn không ngon sao?”

Anh im lặng một hồi, sau đó không lạnh không nhạt nói: “Linh Linh, những lời em nói hôm đó là có ý gì? Em luôn nhớ ra anh? Còn có …”

Anh xấu hổ hỏi lại, nóng lòng nhìn tôi, hy vọng tôi có thể tự hiểu, cho anh ấy câu trả lời.

Anh hỏi một đằng tôi trả lời một nẻo: “Em đã nói với anh là em đã từng thích một người rất nhiều rồi đúng không, nhưng lúc đó, em cảm thấy bản thân mình thật tầm thường, tầm thường đến nỗi thậm chí không có dũng khí để thổ lộ.

“Một ngày nọ, một đàn chị nhận ra tâm tư của em.”

“Chị ấy nói người con trai đó rất thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là bánh quy làm nướng thủ công vị việt quất.

“Vậy nên, mỗi ngày lúc làm việc trong tiệm bánh ngọt, rảnh rỗi là em sẽ làm bánh, sau đó đưa cho đàn chị của mình, nhờ chị ấy chuyển cho người con trai đó.”

“Nhưng rồi, em dần dần phát hiện ra người con trai đó không hề rung động trước sự kiên trì của em mà lại ngày càng tiến gần hơn đến đàn chị.

“Vào ngày người đó tốt nghiệp, em đã mua cho người đó một cây bút, người đó đã mỉm cười, còn nói cảm ơn em, về sau cả hai không bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Cư Phố Nam im lặng lắng nghe tôi kể, nghe xong cảm xúc trong mắt anh chợt lóe lên.

Anh dường như muốn nói điều gì đó với tôi, nhưng đúng lúc này điện thoại của tôi lại đổ chuông.

Công ty chuyển nhà cho biết họ đã đến dưới lầu.

Do việc điều tra lại vụ tai nạn xe hơi cách đây nửa năm, trong lúc nghi phạm bị bắt đưa ra trước công lý, ba mẹ Phố Nam cũng trở về Trung Quốc.

Vây nên tôi không còn cách nào để tiếp tục sống ở đây.

Tôi cúp điện thoại, mỉm cười lau nước mắt, quay sang Cư Phố Nam nói: “Rất vui được gặp lại anh, nhưng phải tạm biệt rồi, Cư Phố Nam.”