Bạn Trai Tsundere Của Tôi

Chương 5:




Nhưng tôi vẫn không thấy anh ta, trước mặt chỉ là chân giường, ngoài trừ bàn tay đang vươn ra từ hư không này tôi không còn thấy được thứ gì khác .

Tôi từ từ nhắm mắt lại, cảm giác như cuộc sống của mình đang dần tan biến.

Đến phút cuối cùng, tôi không biết lấy sức từ đâu, chân thoát ra khỏi hai bàn tay đang giữ lấy mình, đập mạnh vào thành giường.

Giường bị đụng ầm ầm. cả người như thoát khỏi sức đè nào đó.

Bàn tay đang bóp cổ tôi ngay lập tức biến mất.

Tôi ho một tiếng, nhanh chân lẹ tay bò ra khỏi giường, ôm lấy cái hũ trong tủ.

Tôi đứng dậy, chạy đến bên cửa sổ với tốc độ chết người, đẩy cửa sổ ra, đối diện với chiếc giường tối om giận dữ nói: “Cút ra đây! Nếu không tôi sẽ rải tro của anh!”

Chiếc giường im bặt ngay lập tức.

Tôi phát hiện chiêu này có hiệu quả, lập tức nâng cao tự tin.

Tôi nhìn chằm chằm vào đáy giường hét lên: “Cút ra đây cho tôi!”

Sợ anh ta nghĩ tôi không dám, tôi mở nắp hũ, ra vẻ nghiêng đổ hũ xuống cửa sổ.

Cuối cùng, một bàn tay mảnh khảnh từ gầm giường vươn ra bám lên thành giường.

Tôi nín thở, hồi hộp nhìn chủ nhân của bàn tay đang leo lên một chút kia.

Anh ta mặc một bộ quần áo màu trắng, viền cổ rộng khẽ lộ xương quai xanh gầy gò.

Tóc hơi dài, che đi sự u ám của lông mày.

Cái nết thối của anh ta đúng là trông thôi đã thấy sợ, nhưng điều đó không che giấu sự thật rằng anh ta vẫn là một soái cưa.

Nhìn thấy bộ dàng hoàn chỉnh của anh ta, tôi như chết lặng.

Ma nam đầu còn chút say, hoa mắt nhìn tôi nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, cô bỏ hũ tro cốt của tôi xuống trước đi.”

Tôi đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của anh ta rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ …

Những ký ức lần lượt hiện về trong tâm trí tôi, tôi lơ đãng nhìn anh hồi lâu.

Đến khi phản ứng lại, vẻ giương cung bạt kiếm lúc nãy dã dần đi.

“Anh nói bỏ liền bỏ, vậy há phải tôi quá nghe lời sao? Ai biết anh có trả thù hay không.”

Tôi ôm chặt cái hũ trong tay, vênh váo đi qua anh ta.

Ma nam lo lắng không biết tôi còn sẽ làm gì khác với đống tro tàn của anh ta, liền theo tôi ra ngoài.

Tôi ôm cái hũ ngồi lên sô pha, suy nghĩ xem nên nói gì với anh ta.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi hỏi câu hỏi mà tôi tò mò nhất lúc này: “Anh chết như nào?”

Câu hỏi này như đụng phải bãi mìn của ma nam, anh ta cau mày, hung dữ nói: “Liên quan gì tới cô?”

Nói xong vẫn nhìn chằm chằm vào cái hũ trong tay tôi.

Đúng lúc này, điện thoại tôi đổ chuông vài tiếng, tôi bắt máy, trả lời một cuộc gọi chào hàng.

Vừa đặt điện thoại xuống, anh ta chớp mắt đã bỏ đi.

Đến tối, vì sợ bị trả thù, tôi liền đặt cái hũ lên đầu giường, coi như nắm thóp anh ta.

Nửa đêm tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy ma nam ngủ say sưa bên gối mình.

Tôi ngây người nhìn anh ta, buồn ngủ bao nay liền biến mất.

Anh ta gục đầu lên chiếc gối êm ái, mắt nhắm chặt, đánh một giấc ngon lành.

Ánh đèn ấm áp chiếu nhẹ lên mặt anh ta, dáng vẻ lúc ngủ không có chút nào hung dữ, nhìn không ra ma nữa.

Nhưng anh ta thực sự đã chết.

Tôi lại nghĩ đến bức ảnh cưới với khuôn mặt bị cháy trong phòng ngủ chính.

Tôi rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta.

Đêm tối cứ thế trải qua yên bình, trời vừa sáng ma nam liền tỉnh dậy trước, thấy tôi anh ta liền lăn lộn ngã xuống dưới giường, cơ thể nhẹ bẫng, không phát ra tiếng động.

Thực ra lúc chăn bông bị kéo đi, tôi đã tỉnh dậy rồi.

Tôi nằm nghiêng trên giường, một tay chống cằm, thong dong nhìn anh ta.

Chào buổi sáng nè.”

Ma nam tóc tai rối bù, ngồi dưới sàn nhà hung hăng nhìn chằm chằm tôi “Tôi là ma!”

Tôi nói “Tôi biết mà.”

Anh ta chỉ vào cái hũ ở đầu giường, giọng điệu u ám nói: “Tro cốt ở đâu, tôi ở đó. Nếu cô vẫn để ở đó, vậy ngày nào tôi cũng ngủ trên giường cô cho mà xem!”

Anh ta nghĩ tôi sẽ sợ.

Nhưng tôi lại gật đầu, vỗ tay hân hoan nói: “Vậy tuyệt quá rồi, hè này coi như tiết kiệm được tiền điều hòa!”

Ngủ với anh ta không khác gì ôm cục nước đá hình người, se se lạnh, mùa hè mà ôm vào thì ngủ chả cần máy lạnh nữa..

Ma nam không ngờ tôi lại phản ứng như thế, nổi cơn thịnh nộ mắng tôi là đồ vô liêm sỉ.

Tôi coi như không nghe thấy.

Gợi ý: 10 chữ, không hoa, không cách, không dấu, nên chuyển bàn phím sang tiếng anh để tránh bị lỗi dấu.

Lúc thay đồ, tôi quay lại, liếc nhìn cái hũ sau lưng.

Ngay khi ma nam nhìn thấy tôi chuẩn bị cởi đồ, anh ta liền biến mất.

Truyện được đăng tải duy nhất tại Web truyenngan.xyz, mọi thắc mắc vui lòng liên hệ Page Thích Ăn Dưa 502, vui lòng không mang đi chỗ khác, thân!

Ỏ, sao anh ta còn thẹn thùng hơn cả tôi thế này?

Trước khi đi làm, tôi nhìn thấy hồn ma ông cố nội đang tập thể dục buổi sáng ở tầng dưới.

Hồn ma ông cố nội nói, hồn ma không thể ra khỏi tiểu khu này, nhờ tôi lúc về mang giúp ông mấy tờ báo.

Lúc về tôi liền giao báo cho hồn ma ông cố nội, tiện thể tạt qua phòng hồn ma tỷ tỷ u30 tặng chỉ mấy cái mặt nạ mà tôi mang từ thẩm mỹ viện về.

Tỷ tỷ u30 đã chết được vài năm, lâu rồi không chạm vào mặt nạ, chị ấy thích thú nằm trên ghế sô pha dùng ngón tay xoa bóp mặt.

Thực ra, ma khác con người, không cần ăn, không cần uống hay mặc những thứ này nọ, nhưng đôi khi họ lại muốn trải nghiệm dư vị của sở thích nên vẫn nhớ những thứ mình thích trước đây.

Đó cũng là lý do tại sao một số người lại mang theo những thứ họ thích ăn khi gia đình, bạn bè đến thăm mộ.

Tôi cùng tỷ tỷ u30 tán gẫu một lúc lâu, chỉ nói mùi tiền giấy trên người tôi càng ngày càng nồng, hỏi tôi có phải không còn được bao lâu nữa hay không.

Tôi vừa đi tái khám cách đây không lâu, tình hình nghiêm trọng hơn bác sĩ dự đoán, đừng nói là nửa năm, có khi không chịu dựng nổi qua hè này.

Tỷ tỷ nhìn tôi không chịu nổi liền nói “Linh Linh, đợi đến lúc đó, bảo gia đình em đặt tro cốt của em với tụi này, chúng ta có thể làm bạn với nhau.”

“Em không mua nổi nhà chỗ này” tôi giễu cợt “Em thậm chí còn không đủ tiền thuê nhà nữa kìa, ma nam ở nhà cứ nghĩ đủ mọi cách đuổi em đi.”.

Tỷ tỷ giật mạnh cái mặt nạ, tức giận nói: “Cậu ta còn bắt nạt em? Để chị tìm cậu ta tính sổ.”

“Đừng.” Tôi nhanh chóng đỡ lấy chị ấy, như nhớ ra điều gì đó, hỏi chị ấy: “Chị Tiểu Phi, chị có biết anh ta chết như nào không?

“Chị không biết, hình như cậu ta mới kết hôn cách đây không lâu đúng không?” Chị Tiểu Phi suy nghĩ một chút rồi nói “Có lần chị thấy bố mẹ cậu ta đến dọn đồ cậu ta đi, lại đưa đến mấy tấm ảnh cưới, nhưng mặt cô dâu trong ảnh thì chưa bao giờ thấy được cả. ”

“Chị có nhớ cô dâu trong ảnh như nào không?”

“Chị không biết diễn tả nó như nào, nhưng rất đẹp.”

Tôi “ừm” như bác sĩ, chị Tiểu Phi nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của tôi liền hỏi: “Em có vẻ rất quan tâm đến cậu ta?”

Tôi cực kì hoảng sợ, nói không có lia lịa.

Nhưng càng chối càng loạn, nụ cười trong mắt chị Tiểu Phi càng sâu.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.