Bạn Trai Tsundere Của Tôi

Chương 4



Tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ khi làm việc ở thẩm mỹ viện, đàn chị chăm sóc tôi rất chu đáo, một đồng nghiệp ở đây còn là bạn học cấp ba của tôi, cậu ấy tên Tiểu Lâm.

Đến giờ tan làm lúc ở phòng thay đồ tôi hỏi Tiểu Lâm “Ê? Đàn chị với đàn anh đã kết hôn chưa?”

Tiểu Lâm nói “Tất nhiên rồi, trước đây họ đã là cặp làm mưa làm gió trong trường mà, quả là cặp đôi thần tiên, siêu xứng luôn ấy!”

Cậu ấy nhìn tôi nói: “Đúng rồi, tớ nhớ đàn chị lúc đính hôn có gửi lời mời cho cậu mà, sao cậu không đi?”

Tôi ngoảnh mặt đi, cố gượng cười nói “Đúng lúc hôm đó có việc.”

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, đàn chị đột nhiên xuất hiện ở cửa, im hơi lặng tiếng khiến chúng tôi giật cả mình.

Đàn chị vừa xinh dáng người lại chuẩn, chị ấy là hoa khôi trường cấp ba của chúng tôi.

Đàn chị vừa cười vừa nói chuyện nhưng mắt cứ nhìn tôi.

“Tan làm rồi?” Chị ấy nói, “Chị cũng tính về đây. Hôm nay có lái xe, đưa hai đứa về nhé?”

“Cảm ơn chị, nhưng hôm nay bạn trai đến đón em rồi.” Tiểu Lâm nói xong, điện thoại liền vang lên.

Cậu ấy cầm lên xem một lượt rồi vội vàng xua tay nói: “A, ảnh hối em rồi, em phải đi trước đây!”

Sau khi Tiểu Lâm đi, tôi là người duy nhất còn lại trong phòng thay đồ.

Tôi thấy đàn chị có hơi lạ, nhưng dù sao cũng không tiện hỏi.

Đàn chị nhìn tôi nói: “Linh Linh, em sống ở đâu? Chị chở em về.”

Tôi nói “Vâng ạ, em sống ở Khu vườn trên mấy trên đường XX ấy.”

Đàn chị nghe xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi không ngờ.

Do dự một lúc, tôi nhỏ giọng hỏi chị ấy: “Đàn chị, chị sao thế?”

Đàn chị định thần lại, nở một nụ cười qua loa với tôi rồi thoải mái nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới chị còn có việc phải làm, có thể không chở em được, hay là để hôm khác nha. ”

“Vâng.”

Nhìn chị ấy rời đi, tôi chỉ biết âm thầm thở dài, hẳn là đàn chị nghe tôi nói tên tiểu khu liền biết tên đó là dạng thế nào rồi.

Lẽ nào chị ấy cũng biết tôi đang sống trong một nhà hoa táng?

Đến gần mấy chỗ này, hầu hết mọi người đều sẽ cảm thấy bị xúi quẩy, chị ấy hành xử như vậy cũng là chính đáng.

Tôi bắt tàu điện ngầm về nhà, lần này tôi mang bánh pudding dâu cho ma nam.

Tôi đã tìm ra quy luật rồi, ma nam rất thích đồ ngọt.

Thực tế có rất ít đàn ông thích đồ ngọt, anh ấy như vậy khiến tôi nhớ đến một người đàn ông trong ký ức của mình.

Mở cửa, căn nhà vẫn im lìm như mọi khi.

Tôi bật đèn lên, phát hiện cửa phòng ngủ chính hé ra một khoảng.

Tôi cảm thấy khó hiểu.

Từ lúc tôi chuyển đến, cửa phòng ngủ chính này đã luôn bị khóa.

Lúc đầu, vì tên môi giới nói có đồ đạc cá nhân của chủ nhà trong đó nên tôi cũng không muốn vào.

Vì cửa đã khóa nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đi vào.

Khe cửa tối om, không một tia sáng, cứ như đang âm thầm thu hút tôi bước qua.

Tôi nghĩ hẳn là ma nam đang ở trong đó.

Tôi thay giày, đặt túi xách xuống, đặt bánh pudding dâu lên bàn.

Tôi nói với vào phòng “Tôi có mang món ngon về cho anh nè.”

Mấy ngày liền đây tôi càng ngày càng tò mò về anh ta hơn.

Ngập ngừng một chút, tôi bước từng bước đến phòng ngủ chính.

Đứng ở cửa, nhìn thoáng qua tôi đã thấy đầu gường có treo một tấm ảnh cưới.

Đôi vợ chồng mới cưới trong ảnh đều áo dài, chỉ cần nhìn thân hình thôi đã chắc chắn đó là một cặp trai xinh gái đẹp.

Có điều, khuôn mặt của họ đã bị che lấp bởi hai vết tích như do bị lửa thiêu, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng ban đầu.

Ngay khi tôi đang lưỡng lự không biết có nên vào hay không, một chai rượu đột nhiên lăn xuống dưới chân tôi.

Tôi sợ hãi nhảy dựng lên, do dự rồi cúi xuống nhặt nó lên.

Là rượu hàng XX vị hoa hồng mà tôi đã mua mấy hôm trước, anh ta uống rồi?

Độ của loại rượu này không hề thấp …

Tôi còn đang tự hỏi liệu ma uống rượu vào có bị say không thì thình lình bị thu hút bởi tiếng thùng thùng thùng trong tủ quần áo.

Có cái gì đó trong tủ quần áo.

Nó gõ một lúc, sau đó bắt đầu đập mạnh đến mức làm rung chuyển như thể sắp đổ luôn cái tủ.

Tôi nghĩ anh ta chắc là bị mắc kẹt bên trong.

Được một lúc cũng không biết lấy đâu ra can đảm, tôi bước đến, mở toang cánh tủ.

Không thấy anh ta.

Tủ đầy quần áo, có đồ của nam lẫn đồ của nữ, tôi nhìn xuống thì thấy dưới đáy tủ có một cái hũ.

Mấy hôm nay tôi cứ thắc mắc không biết cái hũ ở đâu, hóa ra nó nằm trong tủ.

Đoán chừng đó là kế của tên môi giới.

Khóa căn phòng này là để ngăn tôi phát hiện ra.

Tôi định đóng cửa tủ lại thì khoé mắt lại chú ý tới hai bộ hỷ phục thêu long phụng.

Cả vấy áo đều được thêu bằng chỉ vàng, vải sa tanh phát sáng bị kẹp giữa đống quần áo hằng ngày nên rất dễ thấy.

Tôi đã từng mơ tưởng mình sẽ trông như thế nào lúc kết hôn, thực sự muốn có một bộ áo cưới đẹp kiểu Trung Quốc như vầy.

Dù biết đụng vào đồ của người khác là xấu nhưng tôi không thể không lấy áo cưới ra mặc, nghĩ bụng thử một chút rồi bỏ lại là được.

Bộ áo cưới này, phần vải sa tanh màu đỏ ở dưới được thêu hình long phượng bằng chỉ vàng lẫn chỉ bạc, thậm chí hàng cúc áo phía trước còn được đính ngọc trai.

Đây là chiếc áo cưới lý tưởng của tôi.

Nhưng tôi sắp chết rồi, cả đời này sẽ không còn cơ hội mặc nó được nữa.

Tôi thở dài thất vọng, cẩn thận treo quần áo lên.

Một viên ngọc trai rơi khỏi quần, rơi xuống đất rồi búng mấy cái lăn xuống đấy giường.

Tôi nhanh chóng ngã xuống, đưa tay xuống gầm giường kiếm nó.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn nhợt nhạt từ dưới giường vươn ra, túm lấy tôi, kéo xuống gầm giường!

Tôi hét lên, trong nháy mắt, cả người đã bị lôi xuống gầm giường.

Bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, sức lực mạnh như một cái máy, nó cứ bóp chặt cổ tay tôi không chịu nhúc nhích, tôi tưởng chừng chỉ mấy giây nữa thôi cái tay này sẽ gãy mất.

Tôi la hét, vùng vẫy tay chân.

Một bàn tay to lạnh như băng khác bóp chặt cổ tôi.

Cả chân lẫn tay tôi thế mà chỉ cần một bàn tay là đã khóa chặt, cả người nằm dưới gầm giường dạng ra hình chữ đại, bàn tay bóp cổ tôi càng ngày càng ra sức, tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn, nghẹt thở sắp chết.

Anh ta muốn giết tôi?