‘Chỉ cần kiên trì cố gắng, chúng ta sẽ có quả ngọt!’ Quả nhiên là không sai!
Không uổng công mọi người đã cố gắng hết mình, sự kiện kết thúc một cách rất thuận lợi. Sau ngày hôm đó, Tố Thanh Thanh cũng tất bật chuẩn bị cho kì thi nên không có thời gian lui đến câu lạc bộ.
Kì thi kết thúc cũng là khoảng hai tuần sau đó. Khi Tố Thanh Thanh đến phòng nhạc thu dọn đồ, lúc đi ngang qua ban sự kiện, Tố Thanh Thanh bất chợt nghe thấy mọi người đang bàn luận rất rôm rả….mà nhân vật chính được réo tên là Cố Nguỵ - người con trai luôn xuất hiện trong đầu của cô….
“Sao? Có thật không?” một học tỷ tên Lưu Phi nói, thích thú cong môi cười, “Thật mà, nghe nói sau đợt thi tỉnh cậu ta hay sang đó.”
“Haha cái tên này trông im im vậy mà….”
“Ngay cả tôi, cậu ta còn không nói gì…aiza cái tên bán ứng bạn bè này!” Dương Uy - bạn học của hắn tiếp lời.
Thấy Tố Thanh Thanh đi qua, cả bốn người họ liền gọi lại.
“Tố Thanh Thanh, đến đây chơi đi.” học tỷ Lưu Phi vẫy tay gọi.
“Lâu lắm rồi mới thấy em đó!” một học tỷ khác tiếp lời.
Tố Thanh Thanh cười cười đi đến phía họ, thoạt rồi ngồi xuống ghế, đàn anh Dương Uy vỗ vỗ vai cô cười nói:
“Mọi người đang bàn luận về cái tên Cố Nguỵ…em nhớ cậu ta chứ, quản trị viên ban sự kiện tụi anh ý.”
Tố Thanh Thanh không đáp mà chỉ gật đầu cười nhẹ.
“Nghe nói cậu ta đang hẹn họ với nữ sinh trường nào nơi cậu ta thi ý.” Vẻ mặt Dương Uy thần thần bí bí nhìn Tố Thanh Thanh thầm thì. Tuy nói là thì thầm nhưng lại đủ để mọi người nghe thấy hết cả.
“Bảo sao đợt họp gần đây không thấy mặt mũi cậu ta đâu cả.”
“Có khi họ cùng thi vào Bắc Kinh cũng nên…”
“Nghe nói xinh lắm.” Lưu Phi khẽ cảm thán.
“Haha, cái tên này thần thần bí bí…”
Tiếng nói chuyện rất rôm rả, vậy mà Tố Thanh Thanh lại nghe câu được câu không. Được một lúc thì cô cảm thấy có chút mất tự nhiên, thoạt nhanh chóng lấy cớ rời đi ngay.
Cô không muốn ở lại nghe thêm nữa…. Càng nghe, cô càng cảm thấy hít thở trở nên khó khăn. Miệng khô tới mức không nói được lời nào…
Lúc đến cửa, Tố Thanh Thanh không ngờ bản thân sẽ đụng phải mặt hắn, cô cúi người chào cho có lệ, sau đó bước nhanh qua.
Cố Nguỵ bị hành động gần như ngó lơ này của cô thì cả người ngây ra, vừa muốn chạy đuổi theo cô thì mọi người bên trong đã thấy mà gọi tên hắn, không còn cách nào, Cố Nguỵ đành phải đi vào trong.
————
Hắn đạt giải cao nhất toàn tỉnh.
Hôm đó mọi người trong câu lạc bộ và ban sự kiện tổ chức lễ chúc mừng cho hắn, dù không muốn nhưng Tố Thanh Thanh vẫn đến tham gia. Bởi dù sao thì cô cũng từng có khoảng thời gian gắn bó với câu lạc bộ.
Cố Nguỵ ngồi ở dãy ghế thứ nhất còn cô ngồi ở dãy thứ tư, đối diện hắn. Không khí trong hội trường lúc đó rất sôi nổi, chủ yếu là những lời chúc mừng tốt đẹp dành cho hắn.
“Này….uống đi.” Tiểu Chu thì thầm vào tai cô,
Tố Thanh Thanh nhướn mày nhìn Tiểu Chu rồi lại nhìn xuống chén rượu nho nhỏ dưới bàn, thoạt rồi đẩy nhẹ chén rượu ra.
“Mình không biết uống.” Cô ghé vào tai cô bạn nói.
Tiểu Chu thấy cô từ chối thì cũng không ép nữa, đổi sang lon nước cho cô.
Suốt cả bữa ăn, ánh mắt của Tố Thanh Thanh không biết vì lý do gì mà cứ nhìn qua hướng của hắn, hắn cười rất tươi, vẻ mặt rất thoải mái…
Tố Thanh Thanh thầm hít một hơi, cô thật sự rất nhớ hắn…. Không hiểu sao trong lòng lại buồn đến vậy…là vì hắn có bạn gái rồi ư? Nhưng….nhưng hôm ấy rõ ràng hắn nói muốn theo đuổi cô mà? Tất cả đều là ảo tưởng của cô thôi sao?
Vậy nếu có trách thì tự trách bản thân tự mình đa tình mà thôi….
Một lúc sau, Tố Thanh Thanh không biết bản thân lấy đâu ra can đảm mà cầm chén rượu lên, ngay sau đó là một hơi uống hết sạch.
“A! Tố Thanh Thanh, cậu được lắm!” Tiểu Chu bị hành động quân tử này của cô làm cho giật mình, thích thú nhịn không được mà hét lên.
Tố Thanh Thanh thấy vậy thì vội bịt miệng cô bạn lại.
Mọi người vì sự kích động đột ngột này thì đều tò mò nhìn về phía về phía cô và Tiểu Chu, hắn cũng nhìn cô.
“Không có gì, mọi người tiếp tục đi.” Tố Thanh Thanh ngượng cười nói, dây thần kinh sau đầu vô thức giật nhẹ một cái.
Tiểu Chu thấy cô tá hoả như vậy thì khúc khích cười.
“Cậu khá lắm!” Tiểu Chu khẽ thì thầm.
Tố Thanh Thanh bĩu môi. Vừa rồi uống một cạn chén rượu, bây giờ cổ họng bắt đầu có chút nóng rát khiến mắt cô cay cay… Tố Thanh Thanh với lấy cốc nước, nhâm nhi một chút cho dịu cơn nóng cổ.
Cảm thấy vẫn không có gì thay đổi, ngược lại đầu còn đau, Tố Thanh Thanh bèn bảo Tiểu Chu cứ tiếp tục ăn còn bản thân thì ra ngoài rửa mặt một chút.
Tố Thanh Thanh xả nước hất lên mặt, nước máy mát rượi khiến cô tỉnh táo lên hẳn.
“Em chỉ mới 17 tuổi, uống vậy không tốt đâu.” Cố Nguỵ chẳng biết đã đứng ngay sau cô từ lúc nào, nhàn nhạt lên tiếng.
Tố Thanh Thanh vì giọng nói này mà giật mình quay lại.
“Uống….gì?” Cô lắp bắp nói.
“Chẳng phải em vừa uống rượu sao?” Cố Nguỵ khẽ cau mày nhìn cô nàng đang giả ngây trước mặt.
Tố Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn hắn, việc cô có uống rượu hay không làm sao hắn biết?
“Không phải!” Tố Thanh Thanh nhanh chóng phủ nhận, không muốn nán lại lâu, thoạt rồi đi qua hắn.
“Là em đang tránh mặt anh phải không?” Cố Nguỵ thấy cô có ý định rời đi liền nhanh tay kéo tay tôi lại.
“Anh làm gì thế…bỏ tay ra.” Tố Thanh Thanh vội gỡ tay hắn ra.
Cũng may chỗ cô và hắn đang đứng là sau sân bóng rổ nên cũng không có ai qua lại….cô là sợ mọi người nhìn thấy…
“Em nghét anh đến vậy sao?” Hắn hỏi, đôi bàn tay to lớn vẫn giữ chặt tay cô.
“Không có…” Tố Thanh Thanh vội quay mặt đi, né tránh ánh mắt của hắn.
“Vậy tại sao lại cố tránh mặt anh!” giọng hắn to hơn. Hắn không hiểu, miệng thì nói không tránh né nhưng hành động của cô lại thể hiện ra cho hắn thấy rằng: cô ghét hắn, muốn hắn tránh xa cô một chút.
“Tiền bối…tôi và anh cũng chỉ là quen biết qua trong câu lạc bộ mà thôi, anh nắm tay như này không phải hơi quá rồi sao?” Tố Thanh Thanh nhìn hắn, vẻ mặt cố tỏ ra khó chịu.
“Em không định trả lời câu hỏi trước đây của anh sao?”
Nghe tới đây, Tố Thanh Thanh khẽ cười lạnh, gạt mạnh tay hắn ra.
“Anh! Anh nghĩ mình là ai chứ….có bạn gái rồi mà vẫn muốn tôi trả lời anh là sao?”
“Bạn gái? Em đang nói gì vậy?” Cố Nguỵ khó hiểu nhìn cô.
Tố Thanh Thanh có chút tức giận nhìn hắn. Ý tứ của cô rõ ràng như thế, vậy mà hắn còn đứng đó giả bộ?
“Chuyện của anh không liên quan đến tôi, chuyện của tôi cũng không cần anh quản!” Tố Thanh Thanh không kìm chế được mà gắt lên, mặc hắn đứng đơ như tượng ở đó mà rời đi.
Không khí nhộn nhịp không có giấu hiệu thuyên giảm, mọi người vẫn đang trò chuyện vô cùng náo nhiệt. Ngay khi Tố Thanh Thanh vừa định bước vào thì tay cô đột nhiên bị một lực kéo mạnh sang một bên.
Tố Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, cánh môi nhỏ nhắn đã bị bao phủ bởi hơi thở ấm áp. Tố Thanh Thanh bị doạ tới mức hai mắt trợn tròn lên, thoạt rồi vội đẩy người vừa cướp đi nụ hôn đầu của mình ra, lắp bắp lên tiếng:
“Anh…anh đang làm gì thế?”
Cố Nguỵ thở hắt một hơi, trên môi vẫn còn lưu lại vị ngọt của cô.
“Để em hiểu lầm, anh khẳng định lại là anh chưa từng có bạn gái….chưa từng!” Hắn chống tay lên tường nhìn cô, từng chữ nói ra đều được nhấn mạnh.
Tố Thanh Thanh nhất thời trở nên lúng túng…có thể là vì rượu hoặc cũng có thể là vì câu nói đó của hắn mà hai má cô bất giác đỏ lên.
Cố Nguỵ có chút khẩn trương nhìn cô, thấy cô cứ cúi mặt xuống mà không nói gì, nhịn không được mà khẽ nâng cằm cô lên.
“Tiểu Thanh này, em cũng thích anh mà không phải sao?” Là câu hỏi nhưng ngữ điệu của hắn như khẳng định điều đó là sự thật.
Tố Thanh Thanh ngây ngốc nhìn người con trai tuấn tú trước mặt, tâm tình như bị người này nhìn thấu hết cả.
“Hả…” Cô khó khăn đáp, cổ họng nghẹn đến mức không nói nổi lời nào, tim như muốn phá lồng ngực mà rơi ra ngoài.
“Phải rồi ha!” Biểu hiện của cô quá rõ ràng, cộng thêm sự lúng túng của cô, trong mắt hắn lại trở nên vô cùng đáng yêu, nhịn không được mà khẽ cười một tiếng, thoạt rồi cúi xuống, hôn lên đôi môi mềm mại.
Tay Tố Thanh Thanh run tới mức chỉ biết nắm chặt vào vạt áo, bất động đứng yên nhận lấy nụ hôn kia.
————
Sau ngày hôm đó, vì không muốn để mọi người biết nên cô và hắn nén nút hẹn hò suốt một năm. Mãi đến khi hắn lên đại học mọi người mới biết chuyện. truyện tiên hiệp hay
Thời gian thấm thoát trôi, mấy năm cao trung của Tố Thanh Thanh trôi qua rất nhanh.
Khi cô bước chân vào cánh cổng đại học thì có quen Cẩn Mai và Lâm Giai Kì. Cố Nguỵ cũng hay đến chỗ cô chơi nên hai người họ đều biết rất rõ. Thỉnh thoảng khi cô thất nhần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Cẩn Mai và Giai Kì lại trêu chọc cô ‘liệu rằng có đang nhớ người yêu?’, Tố Thanh Thanh lúc này cũng chỉ biết cười trừ, sau đó lắc đầu chối không phải.