Bức Màn Hôn Nhân

Chương 20: Bạn học Tố!



Dưới ánh nắng của tiết trời mùa thu, người con gái có chút cứng nhắc, hai tay đưa lên nhận lấy đó hoa, trên khuân mặt thanh tú không giấu nổi nét ửng hồng.

Buổi chào đón nhanh chóng kết thúc, tiếp đó là bữa tiệc được nhà trường tổ chức ngoài trời.

Những trại lửa được đốt lên. Tổng cộng có ba trại lửa lớn. Chuyên Văn của Tố Thanh Thanh ngồi chung với bên chuyên Toán và Anh ngữ.

Mọi người bắt đầu ca hát rất vui vẻ. Phận là tân binh nên khoá của cô được ưu tiên hát trước.

“Tố Thanh Thanh, bạn hát đi.” Tiểu Chu - cô bạn mà Tố Thanh Thanh mới quen đang chĩa mic về hướng cô cười tươi rói.

Tố Thanh Thanh ngại ngùng, đang muốn nhường cho người khác thì tiếng vỗ tay của mọi người vang lên, cổ vũ tinh thần vốn nhút nhát của cô.

“Bạn học Tố, em hát tặng mọi người đi.” một anh khoá trên ngồi đối diện Tố Thanh Thanh nói.

“Phải đó, đừng ngại.” một vài người tiếp lời.

Tố Thanh Thanh thở hắt một hơi lấy chút tinh thần, thoạt rồi chọn một bài mà bản thân thích nhất để hát.

Tiếng nhạc du dương nhanh chóng nổi lên, Tố Thanh Thanh nhắm nhẹ mắt, cảm nhận từng âm điệu rồi bắt đầu ngân nga:

‘Tấm kính phủ sương, em vẽ nên bóng hình anh

Xuyên qua cảnh vật rơi vào đôi mắt anh

Cách tâm trái đất mấy dặm, em bao bọc anh trong hơi ấm

Giữa tiết trời vĩ Bắc nói chuyện yêu đương

Đợi khi tuyết phủ đầy mặt đất, gió lùa bốn mùa ấm áp

Đợi khi trái đất vội vã tự quay chiếu đến anh

Ánh sáng khúc xạ hình bóng anh đến hành tinh em sống

Là em trốn lực hấp dẫn, sắp đặt tình tiết mở đầu cuộc gặp gỡ

Em không cai được anh cũng như không cai được việc thở

Khoảng cách xa xôi em đành thay bằng nỗi nhớ

Hành tinh tẻ nhạt này, lãng mạn là anh

Cả đời khám phá bí mật, chỉ muốn bị anh hấp dẫn

Anh tựa như oxi, thiếu anh chẳng thể thở được

Sóng vỗ trong tim em, rung động qua bao thế kỷ

Lời kết viết bởi đôi tay, dùng hạnh phúc tiếp nối

Dịu dàng trong tim em đều trao anh hết

Baby I love you

……….”

Bài hát kết thúc, Tố Thanh Thanh cũng nhẹ nhành mở mắt ra.

“Hết…hết rồi sao?” Một học tỷ ngơ ngác lên tiếng hỏi.

Tố Thanh Thanh cười cười gật đầu, thoạt rồi phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều đang dồn về phía mình, bất giác có chút mất tự nhiên.

“Hay quá…thật sự là rất hay!”

“Bạn học Tố, em học thanh nhạc đúng không?”

“Em học ai vậy? Có thể nói tên của vị đó không?”

……

Mọi người bắt đầu xôn xao hỏi, ánh mắt nhìn cô không nén nổi ngưỡng mộ. Tố Thanh Thanh thấy vậy thì vôi xua tay, từ tốn giải thích:

“Là em hay nghe nhạc nên thỉnh thoảng có hát vu vơ theo thôi.”

“Giọng ca ngọt ngào như vậy…không học nhạc thật sự rất tiếc!” Một người cảm thán nói.

Tố Thanh Thanh cười ngượng ngùng, thật sự cô không nghĩ giọng mình khi hát lại được mọi người hưởng ứng đến vậy, tuy có chút ngại, nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc khi được mọi người quan tâm.

“Bài hát đó tên gì?”

“Trong mắt đều là anh!” Tố Thanh Thanh đáp, nhìn sang hướng người vừa hỏi.

Là hắn - người con trai tuấn tú ấy!

“Cố Nguỵ? Tôi tưởng cậu không than gia chứ?” một người ngồi cạnh hích vào vai hắn, hỏi.

Sự hiện diện của người con trai này dường như đối với mọi người là một điều gì đó hết sức hoang đường.

“Nhã hứng như này thật hiếm…tôi bắt đầu thấy gió thổi lạnh rồi!”

“Trăm năm mới có một lần, sư thầy ăn chay nhiều cũng chán haha”

Mọi người gần đó bắt đầu trêu chọc hắn - người con trai tên Cố Nguỵ kia!

Tố Thanh Thanh nhìn hắn, khoé môi bất giác cong lên. Nhưng không biết là do vô tình hay cố ý mà cặp mắt thâm tình ấy cũng nhìn về phía cô, cười nhẹ…..

Tố Thanh Thanh còn tưởng tim mình lúc đó là rơi xuống đất rồi cơ…

Sau hôm giao lưu chào đón tân binh, Tố Thanh Thanh được mọi người biết đến với biệt danh ‘bạn Tố thanh nhạc’.

Tố Thanh Thanh không ngờ bản thân lại đột nhiên nổi tiếng đến vậy bởi lẽ sau ngày hôm đó, bên ngoài hành lang lớp cô lúc nào cũng nhộn nhịp.

“Cột tóc cao, bàn 3, phía cửa sổ!”

“Ồ….xinh quá!”

“Là người đó hả”

“Phải phải”

“Nữ thần thanh nhạc, bạn học Tố!”

…..

Không quá to, nhưng đủ để cả lớp cô nghe thấy! Mà ‘bạn học Tố’ đó không phải là cô hay sao?

Tố Thanh Thanh nghĩ mọi người đã quá đề cao cô rồi! Bởi cô không hát hay đến mức ai nghe cũng thích, cũng không xinh đẹp như mọi người thường truyền tai nhau….

Sau đó rất nhanh cô đã được mời than gia vào câu lạc bộ nghệ thuật của trường.

Mới đầu việc bị mọi người tìm đến có chút bất tiện, khiến cô thường phải lấy lý do bận làm chuyên đề mà không tham gia.

Cho đến một hôm….

“Tố Thanh Thanh!”

Lúc này cô đang gục đầu xuống bàn, mắt ngắm nhìn hàng cây bạch quả to lớn ngoài cửa sổ. Đang là mùa thu nên hoa nở rất đẹp, nghe thấy tiếng gọi, Tố Thanh Thanh quay ra.

“Tiền…tiền bối….” Sự xuất hiện bất ngờ của người kia khiến Tố Thanh Thanh ngại ngùng, vội chỉnh lại tóc rồi đứng lên.

“Tôi đến không đúng lúc rồi, xem ra…..em đang bận?” Ngữ điệu có chút kéo dài ra, khoé miệng lộ rõ ý cười.

Tố Thanh Thanh cười ngượng ngạo: “Anh…Tiền bối, sao lại đến đây?”

“Hiện giờ em có bận gì kh…..”

“Không…không có bận….” Chưa đợi hắn nói hết, Tố Thanh Thanh đã chen lời.

Hắn cười, đó là lần đầu tiên Tố Thanh Thanh nhìn thấy nụ cười tươi đến chói mắt đó…hệt như tia nắng giữa tiết trời mùa đông vậy, ấm áp vô cùng…

Thấy không ổn, Tố Thanh Thanh liền sửa lại lời nói của mình: “Hiện giờ thì không ạ…”

“Nếu vậy em giúp tôi một việc nhé.” nói rồi hắn bảo Tố Thanh Thanh đi theo.

Khi Tố Thanh Thanh vừa đến nơi, đập vào mắt là khung cảnh mọi người đang tất bật chuẩn bị cho sự kiện văn nghệ, thấy cô, tất đều kinh ngạc dừng tay.

“Bạn học Tố, em đến thì tốt quá….mọi người bắt đầu chẩn bị tập!” Một học tỷ lên tiếng, sau đó nhanh tay kéo Tố Thanh Thanh vào phòng nhạc sau cách gà.

Tố Thanh Thanh vẫn còn đang ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì thì cả người đã bị mang đi.

Nhưng cũng chính vào ngày hôm đó mà Tố Thanh Thanh biết được rất nhiều điều về hắn….

Hắn rất giỏi….về mọi lĩnh vực. Là ngương mặt nổi nhất của khoa chuyên Toán. Gia đình cũng không phải thuộc dạng bình thường….

Hắn là quản trị viên của ban sự kiện, việc đến gặp Tố Thanh Thanh là sự nhờ vả của mọi người trong câu lạc bộ nghệ thuật, mặc dù bên sự kiện và câu lạc bộ có hoạt động liên quan đến nhau nhưng việc Tố Thanh Thanh tham ra hay không cũng không phải trách nhiệm của hắn….Nhưng dưới sức ép của mấy chục con người, hắn đành phải ra mặt….

Các buổi diễn tập diễn ra rất thuận lợi….Tố Thanh Thanh đến không thiếu buổi nào.

Trước hôm sự kiện diễn ra, lòng Tố Thanh Thanh nóng như lửa đốt, cũng vì thế mà cô đến phòng tập rất sớm.

Mọi thứ đều đã được trang trí, chuẩn bị một cách kĩ càng, Tố Thanh Thanh ngắm nhìn xung quanh, thoạt rồi tầm mắt dừng lại bên chiếc bàn gần cửa sổ.

Dưới ánh nắng chiếu qua ô cửa, hình ảnh một nam sinh tay chống cằm, mắt lim dim ngủ quả như một bức tranh điêu khắc tuyệt mỹ.

Tố Thanh Thanh tiến lại gần, cố gắng không phát ra tiếng động.

Thân hình mảnh mai đứng chắn ngang bên cửa sổ, cả người che đi những tia nắng đang chiếu lên ngũ quan hoàn mỹ, vô tình sẽ phá vỡ giấc ngủ của hắn bất cứ lúc nào.

Tố Thanh Thanh chăm chú nhìn ngắm vẻ mặt thư thái ấy của hắn…

“Tiểu Thanh….”

Tiếng gọi bất ngờ vang lên khiến Tố Thanh Thanh giật cả mình, cô không biết rằng bản thân đã chú tâm nhìn hắn đến mức không phát hiện ra rằng mắt hắn đã mở….

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên cô, còn gọi cô là ‘Tiểu Thanh’.

Tố Thanh Thanh lắp bắp, nói không lên lời, đang luống cuống không biết cư xử như nào thì hắn bất ngờ hỏi:

“Em có bạn trai chưa?”

Tố Thanh Thanh kinh ngạc nhìn hắn, câu hỏi đột ngột này khiến tim cô như lỡ đi một nhịp. Cô lắc đầu, hắn cười, sau đó hỏi tiếp:

“Vậy anh theo đuổi em được không?”

Tố Thanh Thanh ngây người trong giây lát, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Cô có đang nghe nhầm không… Cố Nguỵ…anh ấy đang tỏ tình cô sao? Không…là đang muốn cô trở thành bạn gái của anh ấy mới phải!

Cô nên làm gì đây…nói gì mới hợp lý đây? Tim cô…thật sự đập nhanh tới mức sắp rơi ra ngoài rồi!

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng cười đùa của mọi người, vô tình phá vỡ đi bầu không khí có chút nhượng ngùng. Giống như bị bắt gian, hoặc trái tim không tự chủ mà rơi ra ngoài, Tố Thanh Thanh liền vội quay người, chạy thẳng vào phòng nhạc.

Không phải là cô thích hắn….mà là bất ngờ….bất ngờ đến mức bản thân không biết liệu đây có phải là mơ không?