Người đàn ông trẻ nghe qua phân tích của cô gái trẻ thì liền nhướng mày hỏi lại: “Tôi không giống sao? Cô nhìn kỹ đi, gương mặt tôi cũng chính trực lắm đó.”
Cô gái chớp chớp mắt mấy cái liền nói: “Tôi đã nhìn kỹ anh rồi, còn có cảnh sát thích mặt áo hồng như anh sao? Anh đích thị là một gã gay (đồng tính nam).”
Người đàn ông nghe cô gái nhỏ tuổi nói mình như vậy thì liền bậm môi hỏi lại: “Cô dám nói tôi là gay sao?”
Amy chống tay lên cằm thản nhiên tự hỏi: “Còn có chuyện tôi không dám làm sao?”
Người đàn ông nghe xong liền cười cười đáp lại: “Thật ra cô cũng biết rất nhiều. Bọn người truy sát tôi đúng là của bang The Ring ở Caribean. Nhưng sao cô không nghĩ tôi chà trộn vào băng nhóm của bọn chúng đến đây hành động rồi bị bọn chúng phát hiện nên truy sát?”
Amy ngớ người ra gật gù nói: “Lý do này nghe qua cũng hợp lý lắm. Chỉ có điều nó chỉ đúng nếu tôi chưa từng gặp đám người đó trên máy bay và trưa nay không vô tình nghe anh nói chuyện với thuộc hạ của anh.”
Đến lúc này thì đến lượt người đàn ông ngớ người sượng mặt nghĩ: “Hóa ra cô ấy biết nhiều hơn mình tưởng.”
Amy nhìn biểu hiện trên mặt của đối phương thì liền biết mình đã bóc mẻ được hắn. Một chút vui vẻ, một chút hào hứng, cô liền nghiêng nghiêng người sảng khoái nhìn xem phản ứng của hắn. Người đàn ông thở dài nói: “Không giấu được cô rồi. Có lẽ cô cũng là người trong bang hội nào đó phải không?”
Amy nhúng vai nói: “Hóa ra chúng ta là một kiểu người. Loại người muốn làm chuyện tốt cũng không còn kịp nữa.”
Người đàn ông cười cười ra vẻ ôn hòa rồi nói: “Thì ra cô cũng giống như tôi, chẳng trách nhìn thấy súng không sợ mửa mật mà còn can đảm kéo tôi về đây.”
Gương mặt Amy phút chốc trở nên lạnh lùng, cô nghiêm giọng nói: “Kẻ thù hiện tại của The Ring hiện nay là bang Đoàn Lâm thuộc về hai gia tộc giàu có là nhà họ Đoàn và nhà họ Lâm. Nếu tôi đoán không lầm thì anh là người của bang Đoàn Lâm. Hơn nữa còn là người đứng đầu của bang này cho nên bọn The Ring mới không tiếc giá nào liều mạng thủ tiêu anh để giáng một đòn mạnh vào cái bang mới nổi nhưng hống hách là Đoàn Lâm. Tôi nói vậy có phải không Lâm Tổng?”
Người đàn ông nghe cô gái từng bước suy luận lật ra sự thật về mình thì gương mặt anh liền chuyển tái. Cô gái vẫn bình thản quan sát anh như chờ câu trả lời. Người đàn ông trẻ trước mặt cô nhẹ nâng khóe môi khen ngợi: “Có thể thông thạo nhiều chuyện trong giới hắc đạo như vậy, phụ nữ chỉ có một người. Đó là sát thủ số một bên cạnh Lập Thế Khang. Tôi nói vậy có phải không Amy?”
Gương mặt đang bình thản của Amy phút chốc sượng trân. Hóa ra, sau hai năm cô bước ra khỏi trại huấn luyện thôi mà tên tuổi đã lẫy lừng trong giới hắc đạo. Có lẽ hai năm qua, cô đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ cho nên đụng phải rất nhiều kẻ thù. Bọn họ không ngừng truy lùng tung tích về cô. Nếu không có bàn tay của Lập Thế Khang giang ra bao bọc thì cô sớm đã tan xương nát thịt. Amy nghĩ dù có hoàn thành xong một trăm nhiệm vụ cô cũng không thể rời khỏi Lập Bang. Kiếp này chỉ có thể cung phụng dựa vào bọn họ mà sống.
Người đàn ông hơi kinh ngạc vì vô tình bắt gặp ánh mắt thoáng buồn của sát thủ lạnh lùng nhất trong giới hắc đạo. Anh chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Dù cô là ai thì ân cứu mạng hôm nay tôi cũng sẽ ghi tạc trong lòng. Một mai cần đến sự giúp đỡ của tôi thì chỉ cần lên tiếng. Tôi sẽ không tiếc giá nào cứu giúp cô.”
Amy quay sang nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ nhếch môi cười nói: “Lâm tổng, chuyện hôm nay với tôi mà nói chỉ là tiện tay. Mong anh sau này hãy quên đi. Giữa Lập bang và Đoàn Lâm chưa có mâu thuẫn nhưng với sự hống hách của anh và Đoàn Nam Phong thì trước sau chúng ta cũng trở thành kẻ địch. Khi đó nếu tôi phải tự tay giết anh hay anh buộc phải giết tôi thì cũng không cần nghĩ đến chuyện hôm nay.”
Trước sự thẳng thắng của Amy, người đàn ông chỉ còn biết gật gù tán thưởng: “Amy, cô so với lời đồn đại quả thật còn khiến tôi nể phục bội phần. Chuyện ngày hôm nay, tôi không quên. Dù cô có quên, tôi cũng sẽ vì vết thương này mà ghi nhớ ân tình của cô.”
Amy nghe xong không những không cảm động mà còn lạnh nhạt nói: “Chuyện tôi cứu anh, tốt nhất anh nên quên đi hoặc nếu muốn giữ thì “sống để bụng, chết mang theo”. Đừng để cho người khác biết. Tôi không muốn người của Lập bang nghi ngờ lòng trung thành của tôi.”
Người đàn ông trẻ tuổi nhếch môi cười, kiên định hứa: “Nhất định không làm cô khó xử.”
Cuộc trò chuyện chưa dứt thì trời cũng đã lờ mờ sáng. Thấy Amy hướng mắt ra phía biển, người đàn ông liền đứng dậy nghiêng người qua lại để gân cốt đỡ tê rồi bình đạm nói: “Cô có thích ngắm mặt trời mọc hay không?”
- --
Hôm nay bão tới đây thôi nha các tình yêu. Nhiều bão quá mình hơi run. Hihi...cám ơn các bạn đã đọc truyện của mình nha. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ! <3