Edit:
Beta: Ryeo
Còn sáu ngày nữa là tới Trung thu, tin tức Bùi tiên sinh sắp đính hôn đã lan truyền khắp trên các tạp chí lớn, mọi người đều đã biết cả.
Tô Thi Thi ngồi trong phòng làm việc, tắt trang tin tức, trong lòng trùng xuống.
Mỗi trang báo cũng chỉ giới thiệu chính xác chú rể, chứ không nói nói đôi vài lời rõ ràng về cô dâu.
"Nếu như chuyện này coi như không thành vấn đề, thì cái gì mới là vấn đề?" Chân mày Tô Thi Thi nhíu lại, cô hiểu rõ người Đoàn gia, những bài báo này hẳn là Đoàn gia thêm dầu vào lửa ở sau lưng.
"Thật chỉ là muốn xa lánh tôi sao?" Tô Thi Thi bách tư bất đắc kỳ giải*.
*Bách tư bất đắc kỳ giải: Suy nghĩ nhiều lần cũng không có hướng giải quyết.
"Thi Thi, Hỗ tam thiếu lại tới." Tô Thi Thi đang suy nghĩ về vấn đề này, thì Đổng Tiêu Tiêu gõ cửa bước vào, vẻ mặt áy náy nhìn cô, "Xin lỗi, không ngăn lại được."
"Thi Thi, tôi tới đón cô tan ca."
Vừa dứt lời, một người đàn ông đẹp trai anh tuấn liền từ bên ngoài bước vào, xông thẳng tới bàn làm việc của Tô Thi Thi.
"Hỗ thiếu gia, đây không phải là công ty nhà anh, không phải là anh muốn vào thì vào." Sắc mặt Tô Thi Thi hơi tối lại.
Kể từ ngày đó sau khi rời đi, tên trẻ con này cứ quấn lấy cô. Mỗi ngày coi chừng cô tan làm, mặt dày mày dạn theo sát, bỏ cũng bỏ không được.
Tô Thi Thi bị anh ta làm cho phiền muốn chết!
"Không liên quan nhé, nếu như có vấn đề gì thì đi tìm anh họ tôi là được." Hỗ Quân Nhạc bày ra một dáng vẻ có một không hai, thờ ơ nói.
Tô Thi Thi không nói gì chỉ trợn mắt nhìn anh ta một cái, xoay người lên tiếng chào Ôn Ngọc và Đổng Tiêu Tiêu, cầm túi xách lên rồi đi ra ngoài.
Cô đã dùng hết biện pháp rồi, đồ trẻ con này chính là kẹo mè xửng, bám dai như đỉa, làm thế nào cũng không đuổi nổi.
Cô cũng lười lãng phí tinh lực.
"Thi Thi, cô đi chậm một chút, mang giày cao gót cao như vậy, lỡ như trẹo chân thì làm sao đây?" Hỗ Quân Nhạc cười đuổi theo, trong lòng đắc ý muốn chết.
"Cô cũng có một ngày bị tôi ngược rồi, hừ, tôi không phiền chết cô, tôi không mang họ Hỗ!"
Nhưng anh ta còn chưa vui mừng được bao lâu, thì Tô Thi Thi ở phía trước đột nhiên dừng lại, anh ta không để ý liền đụng vào.
Tô Thi Thi cảm giác được anh ta đụng phải, chợt cong khuỷu tay lên, dùng sức đập vào bụng anh ta.
"A..."
Hỗ Quân Nhạc đau đến mức cả khuôn mặt cũng phải vặn vẹo, không thể tin được nhìn cô gái này: "Cô... Cô đánh tôi!"
Tô Thi Thi nhếch mày, vừa tiếp tục đi về phía trước, vừa thờ ơ nói: "Anh có ý kiến gì thì đi tìm Bùi Dịch ấy."
"Cô..." Hỗ Quân Nhạc nổi đóa!
Đây là trả thù lộ liễu mà!
Tô Thi Thi đi vào thang máy, nhìn Hỗ Quân Nhạc vừa ôm bụng vừa đi vào.
Ánh mắt cô hơi trầm xuống, lành lạnh nói: "Nếu như không muốn phải nhập bệnh viện, tốt nhất đừng đến quá gần tôi."
"Xem như cô lợi hại!" Hỗ Quân Nhạc trợn mắt nhìn cô một cái, chờ cửa thang máy mở ra, đột nhiên anh ta bắt lấy thắt lưng Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi lẹ mắt, không hề nghĩ ngợi, liền nâng giày cao gót lên giẫm thật mạnh xuống chân anh ta.
"A..."
Trong thang máy phát ra một tiếng kêu như sói kêu, nghe thấy thật thảm thiết.
Mười mấy giây sau, cửa thang máy mở ra, Tô Thi Thi cầm túi lên, mặt mỉm cười bước ra.
Người phía sau cô là Hỗ Quân Nhạc đang cúi gập đầu, vẻ mặt sống không bằng chết.
"Người phụ nữ này..." Mũi Hỗ Quân Nhạc cũng lệch sang một bên nói, "Sao lại có người phụ nữ bạo lực như thế chứ!"
Chết tiệt, chân anh ta khẳng định sẽ sưng lên!
Hỗ Quân Nhạc thấy Tô Thi Thi muốn lên xe, con ngươi đảo một vòng, đột nhiên tăng tốc, tốc độ đạt cả trăm mét chạy về phía cô.
Tô Thi Thi vừa mới mở cửa, chỉ thấy có bóng đen lướt qua, chớp mắt sau liền thấy Hỗ Quân Nhạc chui vào trong xe.
"À, vẫn còn chưa biết sợ..."
Tô Thi Thi đang vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, chợt khom lưng thì thấy chỗ ngồi phía sau xe chỉ có mình Hỗ Quân Nhạc, lại nuốt từ "Chết" vào trong.
Hôm nay Bùi Dịch không tới đón cô...
Trái tim trong phút chốc không kìm nổi mà chìm xuống.
Bùi Dịch biết rất rõ rằng mấy hôm nay Hỗ Quân Nhạc luôn quấn lấy cô, với tính cách của anh, tuyệt đối sẽ không để cho người đàn ông này có cơ hội ngồi đây.
Nhưng hôm nay Bùi Dịch không tới!
"Xem ra Bùi tiên sinh cũng không để ý cô đến vậy."
Vị trí đó trong xe vốn thuộc về Bùi Dịch, Hỗ Quân Nhạc lại tuỳ tiện ngồi lên, hơi ngước đầu, khiêu khích nhìn Tô Thi Thi.
Đồ trẻ con chết tiệt!
Tô Thi Thi âm thầm cắn răng, khom lưng chui vào trong xe, đóng sầm cửa xe lại, không chờ đến lúc Hỗ Quân Nhạc nói chuyện, đã lấy một chai nước suối ở bên cạnh đánh vào người anh ta.
"A! Tô Thi Thi, người phụ nữ điên này, cô làm cái gì đấy!"
"Chết tiệt, cô lại đánh tôi nữa, tôi muốn đánh lại!"
"A, cô rốt cuộc có phải là phụ nữ không vậy, mà có sức lớn thế? Chết tiệt, đừng đánh vào mặt tôi!"
Trong chiếc xe Lincoln màu bạc đang phóng nhanh không ngừng phát ra tiếng thét khủng khiếp thật chói tai của người đàn ông.
Ước chừng hai phút sau, Tô Thi Thi đùng một cái ném chai nước suối đi, dựa vào ghế, thở dài một hơi.
"Thật thoải mái!"
Hừ, không muốn để cô vui vẻ sao, nhất định cô sẽ khiến anh ta phải đau lòng trước!
"Cô... Cô thật là quá đáng!" Hỗ Quân Nhạc cắn răng nghiến lợi nhìn Tô Thi Thi.
Trán của anh ta cũng bị đánh sưng lên, cái người phụ nữ chết tiệt này! Đáng giận hơn chính là, anh ta đánh không lại cô!
"Nói đi, bám theo tôi suốt, rốt cuộc là muốn biết điều gì." Tô Thi Thi đột nhiên nói.
"Cô..." Sắc mặt Hỗ Quân Nhạc cứng đờ. Anh trai của anh ra nói rất đúng, người phụ nữ này quả nhiên rất thông minh.
"Tôi muốn biết có phải cô thật sự muốn đính hôn cùng Bùi Dịch không." Hỗ Quân Nhạc trực tiếp hỏi.
Cùng là người thông minh cả căn bản không cần phải quanh co lòng vòng.
Tô Thi Thi gật đầu: "Tôi có thể nói cho anh biết, nhưng anh phải trả lời tôi trước, tên của Hỗ phó tổng của công ty xây dựng Minh Đỉnh là gì."
"Cô...." Sắc mặt Hỗ Quân Nhạc cứng đờ.
Anh ta cũng không dám nói, bằng không cái tên Hỗ Sĩ Minh biến thái đó thế nào cũng sẽ giết chết anh ta cho coi.
Anh trai của anh đang theo chân bọn họ chơi trò chơi rất vui vẻ, anh cũng không dám hạ bệ anh trai mình đâu.
"Cô đổi một câu khác mà tôi có thể trả lời đi." Hỗ Quân Nhạc tức giận nói.
Anh ta không phát hiện ra mình vừa nói xong, thì ánh mắt Tô Thi Thi lại càng tối, trong mắt lóe lên như đã hiểu rõ.
Giấu đầu hở đuôi như vậy, có thể thấy được thân phận của tên Hỗ điên khùng này tuyệt đối không hề đơn giản. Mà bây giờ, con cháu Hỗ nhà dám chơi như vậy, có thể tìm được mấy người?
Mặc dù cô không phải là rất chắc chắn, nhưng trong lòng mơ hồ đã có đáp án.
Con ngươi cô đảo một vòng, nói: "Các người không phải là đang đối phó Bùi Dịch sao?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Cô..." Hỗ Quân Nhạc cực kỳ tức giận, người phụ nữ này sao toàn chọn vấn đề mà anh ta không thể trả lời được thế?
"Tốt lắm, anh không cần nói nữa." Tô Thi Thi lại đột nhiên nói. Vẻ mặt của Hỗ Quân Nhạc đã nói lên tất cả.
Cô hít sâu một hơi, giọng nói chưa từng nghiêm túc đến vậy: "Bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi sẽ đính hôn với Bùi Dịch. Hơn nữa anh ấy chỉ có thể đính hôn với tôi mà thôi."
Người đàn ông của cô, sao có thể để người khác chà đạp được! Những người đó quá xem thường cô rồi!
Nhưng khi bọn họ trở lại trang viên Đoàn gia, Tô Thi Thi không ngờ lại phát hiện ra Bùi Dịch đang chờ ở cửa.
"Bùi tiên sinh!" Hỗ Quân Nhạc thấy Bùi Dịch thì giống như chuột thấy mèo, mặt liền biến sắc, nhảy xuống xe rồi chạy vào nhà chính.
Tô Thi Thi nhìn qua Bùi Dịch rất nhanh, trái tim đột nhiên nảy lên một cái.
Vậy mà anh không có tức giận, càng không có bảo người đi gây sự với Hỗ Quân Nhạc. Từ lúc nào thì anh trở nên dễ nói chuyện như thế?
Cô đang định hỏi rốt cuộc anh như vậy là muốn sao, phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói thẹn thùng.
"Chú nhỏ ơi, thì ra là chú đã về, lúc nãy cháu đi tìm chú rất lâu đó..."
Là Đoàn Ngọc Tường.
Nhưng cô ta còn chưa nói hết, Bùi Dịch đột nhiên kéo tay Tô Thi Thi tay, đi vào trong biệt thự.
"Anh ấy đang trốn tránh điều gì?" Trong lòng Tô Thi Thi giật mình, cách hơi xa Đoàn Ngọc Tường một chút, cô lại bị Bùi Dịch lôi kéo đi xa, nghe không rõ lời của cô ta ở phía sau.
Nhưng lời trước mặt lại nghe được rõ ràng.
"Vừa rồi anh đi cùng với cô ta sao?"
Tô Thi Thi hất tay ra Bùi Dịch ra, nhẹ cắn môi, trái tim dường như bị người ta hung hăng bóp chặt.