Ba thanh phi kiếm từ trong đồng hoang bay trở về, ung dung trôi về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vung tay lên, ba thanh phi kiếm liền lặng lẽ biến mất trong hư không sau lưng hắn.
Hắn lại vỗ túi trữ vật, lấy ra một bầu rượu.
Bầu rượu này chế từ Hỏa linh ngọc ngàn năm, nghe nói dùng linh ngọc này đựng rượu lâu năm, rượu sẽ mạnh hơn.
Mặt ngoài linh ngọc trơn bóng lại được người ta tiện tay khắc một đám bách hoa.
Đám bách hoa này trông hơi xiêu vẹo nhưng lại lộ ra chút thần vận linh tú.
Tiện tay khắc một đám hoa mà cũng dào dạt sức sống, thú vị thật.
Đây chính là tay nghề của Tần Tiểu Lâu.
Rượu, cũng là do Tần Tiểu Lâu hái những loại linh hoa linh thảo hiếm thấy, tự mình ủ thành rượu thuốc bách hoa.
Một bình linh tửu thế này rất có lợi với tu sĩ, ở thế giới Tu Hành, người bình thường căn bản không thể uống được.
Lúc Cố Thanh Sơn ở Bách Hoa tông từng ỷ vào quan hệ tốt của hai người, mặt dày mày dạn tìm Tần Tiểu Lâu đòi mấy chục vò.
Đến khi trở về thế giới nguyên bản, hắn vừa uống vừa vung tay quá trán tặng đi không ít, trước mắt trong tay chỉ còn một vò rượu cuối cùng.
... Đợi chuyện bên này hoàn tất, cũng nên trở về đó thăm rồi.
Cố Thanh Sơn nghĩ đến Bách Hoa tông, lập tức hơi ngẩng đầu lên, một hơi uống cạn cả bầu rượu.
Rượu mạnh vào cổ họng, toàn thân sảng khoái, linh lực như được kích thích, sinh sôi một lần nữa.
Thần thức cả người của Cố Thanh Sơn đều rõ ràng hơn nhiều, tinh thần tỉnh táo.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, bỗng nhiên cao giọng cười nói: “Thật sảng khoái!”
...
Anna nằm ở trên giường, trong tay cô cũng đang cầm một bầu rượu.
Cùng một bầu rượu, cùng một loại rượu.
Cô ngắm nhìn bách hoa thanh nhã trên bầu rượu, không lên tiếng.
Có một lần Cố Thanh Sơn uống rượu này bị cô phát hiện, liền quấn lấy đòi một bình.
Hiện giờ, Anna đã về tới Giáo hội, ở trong phòng của mình chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô chẳng thể nào ngủ được.
Vì muốn trở nên mạnh hơn nữa, cô đã đến khu Tranh Bá trong 900 triệu tầng thế giới.
Để sau này có thể đuổi theo bước chân Cố Thanh Sơn, bản thân cô ngày ngày đều khắc khổ rèn luyện kỹ nghệ, nâng cao thực lực của mình.
Những ngày tháng ở chiến khu vừa gian khổ lại vừa rèn luyện con người.
Những trận chiến đấu kịch liệt kia, cô luôn đứng ra đầu tiên.
Những huấn luyện cực hình kia, cô cũng cắn răng kiên trì.
Không ai khắc khổ hơn cô.
Tất cả mọi người cho rằng cô là tín đồ thành tín nhất.
Nhưng không có ai biết, cô làm mọi chuyện này là vì cái gì.
Kiên trì, lại kiên trì.
Cuối cùng, tất cả nỗ lực của cô đã được báo đáp.
Anna thận trọng cất bình rượu thuốc Bách Hoa đi rồi lấy ra một món đồ.
Đây là một cái bình nhỏ bịt kín màu đen, khi lắc khẽ có thể nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ bên trong.
Nước Mắt Tử Thần.
Đây chính là bảo vật mà cô đạt được trong nghi thức hoán tỉnh Thánh vật của Giáo hội.
Trong nghi thức hôm qua, tổng cộng có tám thành viên Giáo hội vì có biểu hiện ưu tú mà có cơ hội hoán tỉnh Thánh vật.
Trước cô, có người hoán tỉnh Thiên tuyển kỹ mới, có thể biến hình thành con dơi màu đỏ, khiến mọi người rất chú ý.
Tiếp đó, lại có người nhận được một khẩu súng lục ổ quay bảy phát kiểu xưa. Sau khi được Khuyển Thần xem thử, cuối cùng đã xác định được khẩu súng này chính là “Hoa Tử Vong Nở Rộ” trong truyền thuyết.
Lại có người nhận được bí kỹ Thánh giáo “Hư Không Tam Đoạn Phi Ảnh.” . Đam Mỹ Sắc
Có thể nói, người nào cũng nhận được phần thưởng trước nay chưa từng có.
Cuối cùng, đến phiên cô lại chỉ lấy được một cái bình nhỏ bịt kín màu đen này.
Lúc đó hai vị thần linh phụng dưỡng không hề nói gì cả, chỉ bảo rằng đây là một loại bí dược có thể nâng cao tốc độ phản ứng của cơ thể.
Những người bạn cùng tham gia nghi thức kia nghe vậy thì không để ý nữa.
Bản thân cô cũng rất thất vọng.
Nhưng khi nghi thức kết thúc, sau khi tất cả mọi người tản đi, Khuyển thần và Hắc Nha chi thần đều đi tới.
Bọn chúng trịnh trọng nói với cô rằng phải sử dụng thứ trong cái bình nhỏ này cho tốt.
Bọn chúng nói, đây là vật của Tử Thần từ thời đại viễn cổ.
Trong vài vạn năm qua, thứ đồ này chưa từng xuất hiện.
Ngay cả bọn chúng cũng không biết tại sao món bảo vật này lại đột nhiên xuất hiện và lựa chọn Anna.
Anna nhớ tới vẻ mặt nghiêm trọng của hai vị thần phụng dưỡng, trong lòng khá đắc ý.
Xem ra mình vẫn khá may mắn.
Hai mươi bốn giờ trôi qua, Anna luôn dùng hồn hỏa của mình liên hệ với cái bình nhỏ màu đen.
Bây giờ, thời gian đã đến, cuối cùng bình nhỏ màu đen đã có thể mở ra.
Cô nhẹ nhàng mở nó ra.
Một giọt nước màu đen từ bình nhỏ bay ra ngoài, nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung.
Dựa theo chỉ điểm của hai vị thần phụng dưỡng, Anna vẫy tay.
“Hiện!” Cô quát khẽ.
Một cái lưỡi liềm cán dài nằm gọn trong tay cô.
Toàn thân nó màu đen, ở cuối cán khắc hình một cái đầu lâu đen nhánh.
Trên mũi lưỡi liềm, một đạo ngọn lửa hình bán nguyệt đang rực cháy.
Đây là binh khí do Anna sáng tạo ra từ thiên phú Hắc Ám kết hợp với Hỏa linh.
Trong những trận chiến trước đây, cô luôn dùng thanh binh khí này.
Dường như cảm nhận được thanh lưỡi liềm trong tay cô, giọt nước màu đen kia bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động.
Nó rơi lên thanh lưỡi liềm rồi nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó...
Chẳng có gì xảy ra cả.
Anna cầm lưỡi liềm, ngây người một lát.
“Cái gì thế này, không phải là hàng giả đấy chứ? Sao không có chút cảm giác gì vậy?” Cô nhỏ giọng thầm thì.
Ầm!!!
Đột nhiên, lưỡi liềm chấn động mạnh.
Sương mù màu đen dày đặc tán ra từ trên lưỡi liềm, nhanh chóng bao phủ đến cán.
Ngọn lửa rực cháy màu đỏ trên mũi lưỡi liềm biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa màu đen đang lẳng lặng bốc cháy.
Từng luồng sức mạnh kỳ dị phun ra từ ngọn lửa đen, dường như chỉ cần Anna phát động công kích, những sức mạnh này sẽ lập tức phóng xuất ra.
Trên cả thanh lưỡi liềm, từng tầng phù văn màu đen rất huyền ảo hiện lên, ngay sau đó đầu lâu ở cuối cán cũng biến mất theo, bù vào đó lại xuất hiện một viên đá quý màu đen.
Giờ khắc này, toàn bộ lưỡi liềm đều tản ra một cỗ khí tức trang nghiêm và lạnh lẽo.
Làn sương đen vẫn không tản đi mà lượn lờ trên lưỡi liềm, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra.
Anna ngây người.
Đây là vật biến thành từ thiên phú của mình, sao có thể lập tức biến đổi như vậy?
Cô cầm lưỡi liềm cán dài, nhẹ nhàng vung lên.
Lưỡi liềm hắc hỏa đi đến đâu, hư không xé rách đến đó.
Gió sương hỗn loạn, mờ nhạt từ trong vết nứt hư không tuôn ra, thổi loạn mái tóc của Anna.
“Dòng chảy thời không hỗn loạn... Mình không có làm gì cả, sao có thể mở dòng chảy thời không hỗn loạn?”
Anna thất thố nói.
Một bên khác.
Sâu trong Giáo hội.
Khuyển Thần đã đến đây.
Nó nhìn chằm chằm vào một bức tượng thần.
Trên tay bức tượng đó là một con quạ toàn thân đen nhánh đang đứng thẳng.
Hắc Nha.
Khuyển Thần.
Bọn chúng là kẻ hầu hạ Tử Thần, chuyên đi gieo rắc giấc ngủ mê man và tử vong vĩnh hằng.
Bọn chúng đang tiến hành một buổi mật đàm có liên quan đến Anna.
“Ngươi chuốc say tiểu Anna rồi?” Hắc Nha hỏi.
“Đúng vậy, chuốc say cô ấy thật sự không hề dễ dàng, nhưng so với những cách khác, đây là cách đơn giản hữu hiệu nhất.” Khuyển Thần bất an nói: “Kết quả xem bói bây giờ như thế nào?”
“Ta vừa mới hỏi Cửu Mệnh, nó nói cuối cùng kết quả đã thay đổi, tiểu Anna sẽ không đi Abruzzo, cũng sẽ không bị trật tự Ma Vương cướp đi sinh mệnh.”
“Như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn cô ấy biến thành ác linh... Ác linh của Giáo hội đủ nhiều rồi.” Khuyển Thần nhẹ nhàng thở ra.
“Đúng vậy, tiểu Anna là người của chúng ta, không nên bị trật tự Ma Vương cướp đi.” Hắc Nha đồng ý nói.
“Trật tự Ma Vương... Nó đẩy nhanh hành động rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Hiện tại cũng không phải là thời cơ để kết thúc, tất cả trật tự đều đã ẩn vào trong bóng đêm chờ đợi, tốt nhất chúng ta cũng nên yên lặng theo dõi biến hóa.”
“Ừm...”
...
Đồng hoang hiu quạnh.
Hắc mã lao nhanh qua, ở điểm cuối của cánh đồng hoang là một rừng cây rậm rạp.
Sau khi trải qua cơn lũ quỷ vật công kích, đường đi lần này tương đối an toàn.
Bên trong rừng rậm không có quỷ vật tập kích, điều này nằm ngoài dự đoán của Cố Thanh Sơn.
Cuối cùng, Hắc mã dừng lại trước một cây cổ thụ xanh um.
“Đây là cây thầm thì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy.” Lão Tiều đáp lại.
Cố Thanh Sơn xuống ngựa trước, sau đó bế Laura xuống dưới.
Laura đứng dưới đất, yên lặng liếc Cố Thanh Sơn một cái.
Cố Thanh Sơn lập tức đặt cô bé lên vai mình.
Lúc này Laura mới trưng khuôn mặt tươi cười ra.
Lão Tiều tháo chiếc mai rùa xuống, đi tới trước mặt cây thầm thì.
Ông dùng hai tay vuốt ve thân cổ thụ, yên lặng cảm nhận một lát, bỗng nhiên nhịn không được mà òa khóc.
“Vì sao, vì sao mọi người đều chết hết…”
Lão Tiều quỳ rạp xuống phía trước đại thụ, đầu chạm vào thân cây, cả người không ngừng run rẩy.
Laura muốn nói gì đó, nhưng Cố Thanh Sơn lại ra hiệu đừng lên tiếng.
“Để ông ấy phát tiết cảm xúc một lúc đi, như vậy sẽ tốt hơn.” Cố Thanh Sơn nói.
Laura đành ngậm miệng.