Ánh mắt của Lệ Lôi bỗng chùng xuống. Hạ Lăng mỉm cười cầm ly: “Boss à, đừng để ý nhưng chuyện nhỏ nhặt như vậy, tương lại vẫn còn rất xa, bây giờ có rượu thì cứ say thôi.”
Lệ Lôi nhìn cô, chầm chậm trả lời: “Tiểu Lăng, em không phải là kiểu người tới đâu tính tới đó”. Anh nâng cốc, chạm nhẹ cốc của cô, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu như em say thật, hay là hái hoa nhân lúc hoa còn tươi, chi bằng chúng ta quay lại nhé?” Có lẽ vì đã uống rượu, mặt của Hạ Lăng ửng đỏ, mắt chớp nhẹ: “Không, không… Không dễ làm bạn trai của em đâu.” Cô nhìn anh, vẫn tiếp tục cười: “đợi anh thu xếp ổn thỏa với người nhà anh rồi mình hẵng nói tiếp.” Cô không hề mong muốn chuyện tình yêu của mình khi mới vừa chớm nở đã phải chia tay trong im lặng.“Anh sẽ làm được.” Lệ Lôi hứa chắc nịch với cô. Sau khi xảy ra những chuyện như vậy, cô không cự tuyệt sự theo đuổi của anh, anh cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Cho dù cô không nhắc đến, anh cũng sẽ nghĩ cách giải quyết ổn thỏa với gia đình, không chỉ đơn giản là để ông nội không mưu hại cô, anh còn muốn cả nhà phải cam tâm tình nguyện chấp nhận cô, để cô trở thành con đâu danh chính ngôn thuận trong gia tộc này. Vì điều này, anh bắt buộc phải đấu với người anh trai cuồng loạn của mình một phen. Ánh mắt của Lệ Lôi có chút trầm mặc, lúc đầu để tránh xung đột anh em, anh rời khỏi Trung Quốc, đem quyền thừa kế giao lại cho anh trai. Thực ra, so với anh, thì anh trai Lệ Phong của anh vẫn phù hợp gánh vác gia tộc hơn, nhà họ Lệ nổi tiếng trong giới hắc đạo, Lệ Phong là kẻ máu lạnh, dường như đã hòa tan trong thế giới ngầm đó, loại niềm vui này, Lệ Lôi không chấp nhận được.
Trước đó, anh đã rất thờ ơ trong việc phân cao thấp với Lệ Phong. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ, đã có Tiểu Lăng. Anh bắt buộc phải có đủ quyền lực, để đảm bảo cho địa vị và sự an toàn của Tiểu Lăng trong gia tộc, tốt nhất là trở thành người đứng đầu gia tộc giống ông nội của anh, nói một là một, không ai dám động đến người phụ nữ của anh.
Sự rời khỏi Thiên Nghệ của Tiểu Lăng vào lúc này, cũng là điều tốt. Vì sự phát triển tiếp theo của Thiên Nghệ, sẽ rời vào bố cục tranh chấp quyền lực của cả gia đình, đây là sự chiến đấu của anh, luôn có nguy hiểm rình rập, anh không muốn người phụ nữ anh yêu rời vào vòng xoáy đó. Lệ Lôi nhìn Hạ Lăng, cười dịu dàng với cô: “Anh sẽ cho em một gia đình hạnh phúc.” Bữa cơm trôi qua rất vui, sau khi bình ổn tâm trạng, Lệ Lôi đưa ra vài ý kiến về việc lựa chọn công ty giải trí của Hạ Lăng. “Nếu muốn trở thành Thiên Hậu, phải chọn công ty có thực lực, kinh nghiệm và cơ cấu đủ mạnh, tốt nhất là công ty chuyên về quản lý. Nó không phải giống với mấy công ty tổng hợp như Thiên Nghệ hoặc Đế Hoàng, bọn họ chỉ chuyên về quản lý, không có hệ thống chế tác âm nhạc, điện ảnh của riêng mình, họ tập trung toàn bộ tinh lực để xây dựng hình ảnh nghệ sĩ, thay nghệ sĩ nhận lịch trình, họ có kinh nghiệm phong phú và có các mối quan hệ rất rộng với các công ty chế tác trên toàn quốc, nhiều cơ hội để phát triển hơn.” “Vậy có nghĩa là sẽ không giống trường hợp của Thiên Nghệ, vì lục đục với Đế Hoàng mà không thể nhận việc từ đó đúng không?” Hạ Tiểu Lăng lý giải ý của Boss. BOSS không vui nói: “Em muốn nhận việc của Đế Hoàng như vậy sao?” “Nói thực, Bùi Tử Hoành có mời em qua làm việc cho Đế Hoàng, nhưng bị em từ chối rồi.” Hạ Lăng nhấp một chút rượu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, cô từ từ nói với Lệ Lôi. Lệ Lôi nhìn cô một hồi, cười nói: “Anh rất vui.” Rồi anh lại nhẹ nhàng nâng ly rượu: “Anh không qua lại với Cố Lâm, em cũng đừng qua lại với Bùi Tử Hoành nhé!”. Hạ Lăng gật đầu: “Em sẽ không qua lại với anh ta đâu.” Vừa nói xong cô lại lắc đầu, “Có điều, anh ta… Là người rất quan trọng với em… Em có nên tha thứ cho anh ta không? Em… Hình như cũng sắp tha thứ cho anh ta rồi.” Mấy câu nói này của cô làm cho sắc mặt của Lệ Lôi buồn hơn, anh cảm nhận được đáp án ở ngay trước mắt. Anh gần như nín thở, hỏi cô: “Anh ta là gì của em?” Tửu lượng của Hạ Lăng không tốt, cho dù là uống rượu vang thì cô ấy cũng dễ say, tuy nhiên, kể cả khi tinh thần không còn tỉnh táo như bây giờ, thì mối quan hệ quan trọng với Bùi Tử Hoành vẫn giúp cô giữ được bí mật đó. Cô ấy nhìn Lệ Lôi, nở một nụ cười có chút buồn: “Rất quan trọng… Anh có biết không, nó quan trọng hơn quan hệ giữa anh và Cố Lâm rất nhiều… Rất nhiều.” Cô ấy cũng không muốn nói thêm nhiều nữa. “Vì sao lại quan trọng như vậy?” Âm giọng của Lệ Lôi vô cùng lôi cuốn. “Em nhức đầu quá.” Cô ấy nói, nhẹ nhàng gối đầu lên tay mình rồi ngủ thiếp đi. Lệ Lôi nhìn cô ấy ngủ một cách an lành, có một câu muốn hỏi nhưng lại không thể mở lời… Quan trọng hơn cả anh sao? Đáp án, anh muốn biết, nhưng cũng sợ sẽ biết. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Hạ Lăng nằm trên giường ở nhà mình. Đồ trên người không biết ai thay cho, và còn đắp chăn cho cô rất kỹ càng. Cô đi đánh răng, Lạc Lạc nói: “Tối qua tổng giám đốc Lệ đưa cậu về, còn đặc biệt dặn mình, cậu uống say, bữa sáng ăn cái gì nhẹ nhàng thôi” Cô gật đầu, gửi một tin nhắn cảm ơn anh. Cô không thể nhớ nổi tối qua đã nói những gì với anh. Xem ra lần tới chỉ nên uống ít thôi. Cô tới công ty, làm thủ tục thanh lý hợp đồng với Thiên Nghệ. Chị Mạch Na và mọi người lần lượt tới tạm biệt cô. Cô cũng không nỡ, và hẹn với họ sau này còn cơ hội sẽ hợp tác nhiều nữa, còn nói sẽ thường xuyên gọi điện và quay lại thăm mọi người. Ra khỏi Thiên Nghệ. Bây giờ cô ấy cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, không biết điều gì sẽ chờ đợi mình ở phía trước. Cô vẫn chưa chọn được công ty quản lý mới, những hướng mà Lệ Lôi hay chị Mạch Na đưa ra cũng chỉ mang tính tham khảo, vì quyết định vẫn nằm ở cô. Cô băn khoăn và không thể quyết định giữa các công ty và người quản lý, rồi đột nhiên cô nhớ ra, vẫn còn một người nữa chưa cho cô lời khuyên, mà người đó, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả Lệ Lôi và Vệ Thiều Âm rất nhiều. Phượng Côn.
Phượng Côn là ông lớn có tiếng nói nhất trong giới giải trí, anh ấy trầm tĩnh, thành thục, chu đáo và có nhiều bạn bè. Anh ấy hiểu nằm lòng về thế giới giải trí hào nhoáng này hơn hẳn Lệ tổng nhiều, hơn hẳn Vệ Thiều Âm vốn kiêu ngạo phách lối, lại càng bình tĩnh khách quan hơn. Nếu như có được ý kiến góp ý của anh ấy, cùng với những gợi ý của Lệ Lôi, thì càng dễ dàng lựa chọn. Nghĩ đến đây, Hạ Lăng liền gọi điện cho Phượng Côn. Phượng Côn hẹn gặp cô ở một quán trà yên tĩnh. “Tôi vẫn đợi em tới tìm anh.” Nhìn thấy cô, anh nở một nụ cười hiền hậu. Hạ Lăng cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Việc này vẫn là nhờ đến sự giúp đỡ của anh.” “Em không đến tìm anh, anh mới càng thấy đau lòng.” Phượng Côn mang ý cười trong lời nói: “Gần đây em nhận được không ít lời mời phải không? Đưa anh xem danh sách nào.” Hạ Lăng đưa cho anh bản danh sách đã chuẩn bị sẵn. Phượng Côn nhìn qua một lượt: “Có vài công ty cũng được, người quản lý cũng ưu tú, chỉ tiếc là…” “Tiếc điều gì?” “Không có tên người mà anh định giới thiệu cho em.” “Là ai vậy?” Hạ Lăng hiếu kỳ hỏi anh.