“Em còn nhớ Lê Nhi không?” Phượng Côn không trả lời câu hỏi của cô, mà chuyển sang chủ đề khác. “Lê Nhi?” Hạ Lăng suy nghĩ một hồi lâu, lại dùng ánh mặt nghi hoặc nhìn anh. Phượng Côn nhẹ lắc đầu thở dài, cười ôn hậu: “Em đó... trước giờ cứ ở trong thế giới của riêng mình, không nhớ nổi tên của những người xung quanh. Nhắc cho em nhé, vào tám năm trước, ở bữa tiệc tất niên long trọng của Tinh Vân.” Anh ấy vừa nhắc đến, cô lập tức có chút ấn tượng. “Là cô ta!” Cô nhớ lại, trong đầu xuất hiện một vẻ đẹp sắc nước hương trời. Cho dù mỹ nữ trong giới giải trí không hề thiếu, nhưng cô ấy sở hữu được vẻ đẹp thiên sứ thuần khiết như vậy lại khiến người ta say sưa tán thưởng, nhớ mãi không thôi. Năm đó có một phóng viên thích kiếm chuyện đã nói, Lê Nhi là người duy nhất có thể so bì về sắc đẹp với Hạ Lăng.
Còn quá đáng hơn nữa. Cô gái Lê Nhi đó dường như cố ý kiếm chuyện với cô, đi đâu cũng khích bác, chê bai cô. Cô tham gia show nào là Lê Nhi cũng đi theo, thậm chí, cô ấy mặc trang phục nào, Lê Nhi cũng mặc theo y bộ đó. Hôm nay nhắc tới cô ta, Hạ Lăng vẫn còn không vui:
“Cô ta vẫn còn xấu tính như trước sao? Cái gì cũng bắt chước em. Lần đó bị em đổ ly rượu vang lên người cũng là đáng đời.”
Cô ấy nhớ lại bữa tiệc tất niên năm đó của Tinh Vân. Đêm đó tập trung rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, Hạ Lăng mang trên mình bộ váy vô cùng quyến rũ được đặt làm thủ công ở Châu Âu mới nhận về, lại thêm số trang sức vô cùng đẹp mắt đua nhau lấp lánh, khiến cho mọi người ai ai cũng tán thưởng, cô ở đâu thì mọi người ở đó mặc nhiên nhận định cô là Nữ Vương. Cho tới lúc Lê Nhi xuất hiện, thì mọi chuyện đã thay đổi. Lê Nhi nhỏ hơn cô hai tuổi, trẻ hơn, nụ cười duyên hơn, tuy không có được khí phách quân lâm thiên hạ của Nữ Vương, cũng không mang vẻ đẹp khiến người ta đố kị như Hạ Lăng, nhưng Lê Nhi lại mỹ miều hơn, ngọt ngào hơn, khi cười lại có cả lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, lần đầu tới một buổi tiệc long trọng như vậy, đã thu hút hết mọi ánh nhìn. Có điều, vẻ đẹp của Lê Nhi chỉ là một phần nguyên do mà thôi. Phần lớn là vì lần đầu tiên xuất hiện của một nữ minh tinh mới nổi, ở một bữa tiệc long trọng như vậy trong giới showbiz, lại mặc trên người một bộ cánh giống hệt với bộ lễ phục sang trọng của Hạ Lăng đang mang! Chân váy dài màu trắng bạc lại thêm màu xanh nước biển nhẹ nhàng lóng lánh, làm cho cô ta giống như một mỹ nhân tới từ đại dương xa xôi vậy. Thậm chí ngay cả đồ trang sức của cô ta cũng giống y hệt với của Hạ Lăng. Đụng hàng, với nữ minh tinh mà nói, là một chuyện vô cùng khó xử. Đặc biệt là với một người vừa đạt được danh hiệu Thiên hậu như Hạ Lăng, lại bị một người vừa ra mắt không lâu, còn chưa có danh tiếng gì đụng hàng, thì không khác nào một sự sỉ nhục. Hạ Lăng khi đó vô cùng tức giận, phản ứng đầu tiên của cô là “con tiện nhân này sao lại dám?”
Nhiều lần trước, Lê Nhi đã gây hấn với cô, bắt chước cô chụp ảnh đường phố, tới những nhà hàng cô hay tới. Nhiều fan đã lấy hai người ra so sánh, thậm chí có người còn nói Lê Nhi trẻ hơn và được yêu thích hơn, làm Hạ Lăng vô cùng tức giận. Và rồi, tất cả sự tức giận đó đã đạt đến đỉnh điểm, khi đêm đó Lê Nhi mang bộ đồ sang trọng giống hệt cô. Hạ Lăng lấy một ly rượu vang từ người phục vụ, bước từng bước nho nhã đi tới, hất thẳng vào mặt Lê Nhi. Nhìn bộ dạng thê thảm của Lê Nhi, Hạ Lăng mới vui vẻ trong lòng.
“Thật là ức hiếp người quá đáng.” Mấy người xung quanh bắt đầu bàn luận. “Lê Nhi đáng thương quá.”
“Hạ Lăng càng ngày càng kiêu căng, càng quá đáng rồi” “Chắc đều vì có ông chủ Bùi chống lưng đây mà.” Những tiếng xì xầm ngày một nhiều hơn, nhưng cô lại không bận tâm, chỉ nhìn bộ dạng thảm thương của Lê Nhi và nói:
“Nếu còn có lần sau, tôi sẽ cho cô cút khỏi showbiz.” Khi ấy, cô giống như một thanh kiếm sắc, lạnh lùng, khát máu, không e sợ gì. Tất cả sự kiêu căng của cô, đều là do Bùi Tử Hoành quá cưng chiều, chỉ cần là việc cô muốn làm, thì cho dù là làm loạn ở bữa tiệc long trọng của Tinh Vân, hay ức hiếp một minh tinh mới nổi, cũng không ai dám mở lời bênh vực cho phía còn lại. Cùng lắm chỉ là nói xấu sau lưng, không dám nói thẳng, không đau không ngứa, thì có ảnh hưởng gì? Cho dù là lúc đó cô ấy xả ra một cục tức như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại cô vẫn nói:
“Nhân viên của Đế Hoàng đều là heo thì phải? Từ cố vấn thời trang tới giám đốc điều hành! Lúc đó đuổi việc hết cả đám cũng không sai mà! Đồ đặt làm sang trọng như vậy mà cũng để người ta bắt chước được. Bọn họ ra đường không mang theo não hay sao?!”
…Nói giống như là mỗi lần ra đường, chỉ có cô là nhớ mang theo não. Phượng Côn không nhịn được nữa, lắc đầu cười nhẹ. “Đã lâu như vậy rồi, chỉ có Lê Nhi là người có thể uy hiếp được địa vị của em.” Phượng Côn nói. “Uy hiếp? Hừ, cô ta xứng sao?” Hạ Lăng cười gằn. Cô thừa nhận, năm đó cô không ưa Lê Nhi, nhưng đổ rượu lên người cô ta cũng có chút mất phong độ, bởi vì, Lê Nhi không cùng đẳng cấp với cô – Cô là Thiên Hậu, là Nữ Vương, ngôi sao nổi tiếng, còn nữ nghệ sĩ đó? Chẳng qua chỉ vừa mới nổi, thậm chí còn chưa bước vào được cửa của bữa tiệc Tinh Vân.
Phượng Côn lại lắc đầu:
“Đó là vì cô ta mất sớm quá. Tiểu Lăng em tin không, nếu như Lê Nhi vẫn còn sống, không cần đến ba năm, không, chỉ cần hai năm, sẽ có thể đạt đến địa vị của em bây giờ.” “Cô ta dựa vào cái gì?” Hạ Lăng hừ mạnh thành tiếng, tỏ vẻ không tin, “Cô tay hát hay bằng em không? Xinh đẹp như em không? Ngoại trừ gia nhập làng giải trí muộn hơn em hai năm, lại dám to gan khiêu khích em, thể hiện ra là cô ta trẻ trung non nớt – cô ta có điểm nào làm người ta ấn tượng sâu sắc?” “Em biết tại sao cô ta dám khiêu khích em không?” Phượng Côn hỏi.
“Cô ta quá ngu ngốc.” Hạ Lăng bực mình nói. Dựa vào địa vị năm đó của cô trong giới giải trí, chính là hô mưa gọi gió nói một không thể là hai, minh tinh, đặc biệt là nữ nghệ sĩ, cấp bậc có cao hơn đi chăng nữa, trừ phi ăn phải gan hùm cũng không dám đối đầu với cô. Phượng Côn cười hiền hậu: “Em nhìn không ra sao? Đó chính là vì hậu phương của cô ta không giống người khác, cô ta dám mạo phạm em, mà người khác không dám… Em cho rằng, trên thế giới này chỉ có mình em có người chống lưng sao? Em có Bùi Tử Hoành, sau lưng cô ta lẽ nào không thể có người khác?” Vấn đề này thực sự lúc đó Hạ Lăng không hề nghĩ đến. Cô cho rằng, đó chẳng qua là hành động điên loạn của một nữ tiểu minh tinh muốn nhanh chóng nổi tiếng mà thôi.
Phượng Côn kiên nhẫn phân tích cho cô từng chút một: “Sự đào thải trong giới giải trí diễn ra rất nhanh, đặc biệt là nữ nghệ sĩ, thời kỳ thanh xuân hoàng kim chỉ kéo dài vài năm, chỉ cần nắm bắt được cơ hội thì có thể quyết định được sự nghiệp thành bại cả đời của mình. Kẻ đứng sau cô ta, dẫn dắt cô ta theo lối tắt, còn điều gì tốt hơn là khiêu khích em để thu hút truyền thông, vụt sáng chỉ sau một đêm?
“Mặc dù đêm đó em hắt rượu lên người cô ta, cũng là giúp cô ta nổi tiếng nhanh hơn.” “Em không…” Hạ Lăng không cam tâm. Phượng Côn nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay: “Tờ báo ngay sáng hôm sau, anh nhớ là em đã đọc rồi. Mặc dù Sở Sâm bên Đế Hoàng đã phong tỏa rất nhiều tin tức bất lợi đối với em, nhưng chuyện cô ta mặc đồ giống em rồi bị em hắt rượu vang lên người vẫn bị lọt ra ngoài. Sau đêm đó, trên các trang mạng, bùng nổ cơn sốt tìm kiếm tên cô ta, thu hút sự chú ý của dư luận. “Đạt được tất cả những điều này, đều vì đứng sau cô ta là một người quản lý cực kỳ giỏi.”