Chớp mắt lại cảm thấy lo lắng, diễn chung một sân khấu với Hạ Vũ?
Nếu như là loại chương trình cạnh tranh, ví dụ như nhạc hội Tinh Vân lần trước, thì cô sẽ không sợ Hạ Vũ. Nhưng lần này không giống vậy, là chương trình ghép cặp, Hạ Lăng từ trước tới giờ chưa từng tham gia qua, vốn dĩ đã không biết nên làm thế nào, lại thêm cô em gái tốt của cô tâm cơ hơn người, cô thật sự lo lắng gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Đến cả Lạc Lạc cũng không trông cậy gì được, Lạc Lạc còn đơn thuần hơn cả cô.
“Sao vậy, Tiểu Lăng?” Lạc Lạc nhìn vẻ mặt cô hỏi.
Hạ Lăng lắc đầu, cô nặn ra một nụ cười: “Không có gì, thu âm cả một ngày nên mệt chút thôi.” Cô không muốn mấy chuyện không đáng này làm cho Lạc Lạc lo lắng, bất luận thế nào, danh sách cũng đã được quyết định rồi, giờ có nói cũng không giải quyết được gì.
Cô lơ đãng ăn cho qua bữa.
Ngày hôm sau khi thức dậy, phòng khách hiếm khi mới phát ra tiếng ti vi.
Lạc Lạc hôm nay không phải đi quay quảng cáo, hiếm khi được nghỉ ngơi, ở nhà vừa gặm bánh sandwich vừa xem tin tức giải trí. Tin tức đang phát về thông tin lựa chọn diễn viên cho chương trình cuộc phiêu lưu tuyệt vời lần này: “Nhóm chương trình đột ngột đổi người, khiến mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên, chúng tôi tin rằng, Hạ Vũ nhất định có điểm tốt hơn người, có thể đánh bại Châu Diễm Tuyết giành được vị trí này…”
Hạ Lăng dừng lại, đứng cạnh sopha cùng Lạc Lạc xem tin tức.
Trước ống kính, Hạ Vũ vẫn với dáng vẻ mỏng manh đó, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, nhẹ nhàng cười nhạt. Lúc bị phóng viên hỏi về chương trình lần này, cô ta trả lời: “Tôi cũng rất bất ngờ, vốn dĩ, tháng sau tôi định đi Pháp quay MV cho đĩa đơn mới, nhưng nhóm chương trình cuộc phiêu lưu tuyệt vời lại tìm tới, rất chân thành nói chuyện với người quản lý của tôi hồi lâu, cuối cùng đã quyết định hợp tác. Vậy nên tôi sẽ cố gắng làm trống lịch trình.”
Cô ta giải thích đơn giản như vậy, giống như nhóm chương trình cầu xin cô ta tham gia vậy.
Phóng viên sắc bén đặt câu hỏi: “Có người nói, là cô đã gạt Châu Diễm Tuyết ra khỏi danh sách?”
Khuôn mặt Hạ Vũ nhợt nhạt yếu ớt, lộ ra vẻ vô tội và ủy khuất: “Sao có thể?” giống như có chút bị tổn thương, “Từ đầu tới cuối không có ai nói với tôi về chuyện của chị Châu, tôi nghĩ chị Châu rút khỏi chương trình nhất định là có lý do riêng, cũng phải cảm ơn chị ấy vì thế mà thành toàn cho tôi.”
Hay cho một bách liên hoa.
Hạ Lăng biết thừa bản tính của Hạ Vũ, cô cười nhạo báng.
Lạc Lạc quay đầu lại nhìn cô: “Cậu cũng cảm thấy Hạ Vũ đang lừa người khác sao?”
“Bất kể cô ta có biết hay không biết,” Hạ Lăng nói: “Cô ta đều đã đạt được lợi ích gì đó mới giả vờ ngoan ngoãn vậy. Lạc Lạc, lúc quay chương trình cậu phải cẩn thận với cô ta.”
Lạc Lạc dùng sức gật đầu, không ăn sandwich nữa, nghiêm túc nhìn Hạ Lăng: “Tiểu Lăng, đây cũng là điều mình muốn nói với cậu. Cậu còn nhớ nhạc hội Tinh Vân lần trước không? Chính là vì Hạ Vũ mà số thứ tự tốt của tớ mới bị gạt xuống vị trí cuối cùng. Cậu cũng phải đề phòng cô ta, Hạ Vũ cô ta…”
Lạc Lạc nghiêng đầu suy nghĩ, lại không biết nên hình dung như thế nào, “Dù gì, cũng không yếu đuối như vẻ ngoài đâu.”
“Mình biết.” Hạ Lăng xoa xao đầu cô. Cô nên vui mừng, người Hạ Vũ chèn ép là Châu Diễm Tuyết, chứ không phải Lạc Lạc.
Về phía Châu Diễm Tuyết, sau khi tin tức thay người được truyền ra, đã nhận không biết bao nhiêu lời chế nhạo. Cô ta vốn trẻ tuổi, không nhịn được liền lên weibo oán thán một câu ông trời bất công, lại bị người ta tưởng rằng đang nói bóng gió Hạ Vũ, rất nhiều fan não tàn của Hạ Vũ đã vì thế mà tấn công cô ta, trong chớp mắt, weibo của cô ta đã tràn ngập lời lẽ chế nhạo mỉa mai, thậm chí đến cả quá khứ đen tối trước khi ra mắt cũng bị đào bới lên.
Ông trời quả thật không công bằng, rõ ràng là Hạ Vũ cướp vị trí của người khác, lại còn dẫm đạp người ta dưới chân mình.
Hạ Lăng không tốn nhiều thời gian để cảm khái, lịch trình gấp rút khiến cô bận đến không thở nổi, để kịp đưa ra album cá nhân vào cuối năm, cô ở bên chỗ Vệ Thiều Âm thu âm đã chiếm hết phần lớn thời gian, thêm vào đó nước hoa Cánh sao mỗi mùa lại đưa ra quảng cáo tuyên truyền, một số tạp chí mời phỏng vấn và chụp ảnh đường phố…
Cô cảm thấy bản thân vẫn chưa bị lao lực chết đã thật sự là kỳ tích rồi.
Ngày hôm đó, Lâm Úc Nam dẫn cô đến một studio, SF thế giới mới, là chỗ mà Dung Bình đã quen dùng.
Chương trình sắp đến ngày ghi hình, cô và Dung Bình cần xác định phong cách ăn mặc của nhau, cần một chút cảm giác hợp đôi, lại không thể vừa xuất hiện liền quá lộ liễu, trông sẽ rất giả tạo.
Lịch trình của Dung đại ảnh đế còn bận rộn hơn cô, dành thời gian trong lịch trình bận rộn để đến thử đồ. “Tôi mặc chiếc áo sơ mi này, phối cùng với áo khoác mẫu thu đông mới nhất của Versace,” anh ta chỉ vào một số danh mục quần áo sang trọng của nam giới, nhanh chóng đưa ra lựa chọn, đồ cũ phối với đồ mới, không quá chủ tâm và khoe mẽ, đồng thời lại rất thời trang.
Nhà tạo mẫu đã quen làm việc với Dung Bình, gật gù công nhận: “Rất phù hợp với hình tượng của cậu.” lại quay qua hỏi Hạ Lăng: “Diệp tiểu thư thì sao? Có trang phục yêu thích nào chưa?”
Thời gian cô ra mắt còn ngắn, lúc đầu, chỉ mặc những thiết kế của thương hiệu ít người biết, có hiệu quả chi phí cao… nói trắng ra thì là rẻ tiền. Sau đó độ nổi tiếng dần dần tăng cao, lại thêm những món quà của Lệ Lôi, cũng có vài bộ không tồi, nhưng tổng thể mà nói vẫn không sang trọng bằng Dung Bình.
Thấy nhà tạo mẫu nhìn qua, cô khẽ cười: “Tôi cũng lấy đồ cũ phối với đồ mới, không cần phải đặc biệt phối hợp với Dung đại ca mà chuẩn bị gì cả, như vậy sẽ thể hiện quá rõ chúng ta chỉ vì cái lợi trước mắt.” Cô nhẹ nhàng mở album ảnh, lật qua một số tạo hình đường phố của mình, “Cứ theo phong cách thường ngày, không cần thay đổi quá nhiều, một số chỗ cần tỉ mỉ, ví dụ như phụ kiện, hoặc màu sắc giày thì phối hợp với Dung đại ca một chút là được.”
Phong cách thường ngày của cô kỳ thực cũng không khác biệt lắm với Dung Bình, bất cứ nơi nào cũng thể hiện ra vẻ khiêm tốn thanh lịch.
Nhà tạo mẫu cô đưa tới cùng với nhà tạo mẫu của Dung Bình cùng trao đổi ý kiến, mấy cái đầu cùng tập trung lại nghiên cứu, điều chỉnh lại một chút trang phục của hai người, rất nhanh đã đi tới thống nhất.
“Hai người thật sự rất có tướng tình nhân,” một trong hai nhà tạo mẫu cười nói, “Phối hợp cũng rất dễ dàng.”
Dung Bình nhìn Hạ Lăng, cũng cười một cách lịch thiệp.
Hạ Lăng cũng cười, đột nhiên cảm thấy, những ngày quay chương trình sắp tới cũng không đáng sợ như cô nghĩ, ít nhất bạn trai tin đồn mà cô dự định xem ra là người cũng không khó tiếp xúc.
Cuộc họp về phong cách trang phục đã được quyết định xong, Cát Mễ người quản lý của Dung Bình đề nghị: “Cùng nhau ăn bữa cơm chứ?” dù gì trong mấy tháng nữa hai người cũng cần tạo tin đồn, kể cả là giả cũng được, sự hiểu nhau ngầm cũng không thể thiếu, tóm lại, giữa nam và nữ có liên hệ với nhau hay không, có nảy sinh tình ý nào không, rất dễ bị nhìn ra. Kể cả là giả vờ, cũng phải giả vờ cho giống, bồi dưỡng cảm tình trước không tốt hơn hay sao.
Hạ Lăng có chút mất kiên nhẫn với kiểu quan hệ giao tiếp này, đang định từ chối thì Lâm Úc Nam đã thay cô nhận lời.
Vì thế lời nói của cô đang sắp sửa thốt ra tới nơi thì lại phải nuốt ngược vào trong.
Ngược lại Dung Bình vờ như vô tình liếc nhìn cô.
Một đoàn bốn người cùng nhau lên xe riêng của Dung Bình, một chiếc Cadilac màu xám pha lê, trong sự ổn định ngầm toát lên vẻ sang trọng.