Hạ Lăng quay đầu đi: “Em không muốn lừa anh.”
Bọn họ nằm thẳng trên sopha, mặc dù chiếc ghế rộng rãi, nhưng hai người cùng nằm trên đó lại có chút chật chội. Hạ Lăng và Lệ Lôi sát cạnh nhau, gần đến mức nghe được cả tiếng hơi thở kéo dài, anh khẽ nắm chặt lấy tay cô, không nói gì.
Không muốn lừa anh?
Trong lòng Lệ Lôi rất rõ, không lâu trước đó, cô vừa mới nói dối về chuyện của Lâm Úc Nam. Anh thật sự muốn lật tẩy cô, chất vấn cô tại sao, trong một khoảnh khắc muốn xé tan lớp mặt nạ giả dối đó, nhìn rõ xem dưới lớp mặt nạ cô đang che giấu khuôn mặt thật sự là gì.
Sự kích động trong lòng vừa nhen nhóm, liền nghe thấy tiếng cô nói tiếp, giọng nói rất nhỏ: “Anh đối tốt với em như vậy, em rất muốn ở bên anh đến thiên trường địa cửu, nhưng, anh có vấn đề của anh, em cũng có vấn đề của em… Lệ Lôi, giống như anh phải một mình đối diện với gia tộc của anh, vậy thì em cũng có chiến trường của riêng mình, em không giúp được anh. Trên chiến trường của em, anh cũng không thể giúp được em, kể cả có nói ra, cũng chỉ là tăng thêm phiền não mà thôi.”
Giọng nói của cô run rẩy, đem theo cảm giác bất lực, khiến cho anh ngay lập tức mềm lòng.
“Anh có thể giúp em.” Giọng anh ấm áp mà kiên định.
Cô nằm trong lòng anh lắc đầu, giống như một con chim non mệt mỏi.
Anh vừa lo lắng, lại vừa đau lòng: “Em không nói, sao biết được anh không thể giúp.”
“Đừng ép em phải bịa ra lời nói dối.”
Người đàn ông phía sau trầm mặc, hồi lâu, chỉ ôm cô càng chặt hơn. “Ngủ đi.” Anh nói.
Cô nằm trong lòng anh thế nào cũng không ngủ được, vốn dĩ tấm lưng căng thẳng đã chuẩn bị sẵn cho trận chiến, ai ngờ anh ấy lại bỏ qua cho cô đơn giản như vậy. Cô không biết như vậy là tốt hay xấu, vốn dĩ cô mở lời chuyện này là để hy vọng cho anh chút lòng tin trước khi quay cuộc phiêu lưu tuyệt vời, đáng tiếc dường như đã phản tác dụng.
Cô cảm thấy bản thân thật sự ngốc nghếch.
Không nghỉ ngơi tốt, buổi chiều thu âm trạng thái vẫn không ổn định.
Vệ Thiều Âm mắng chửi hết một lượt từ đầu đến chân cô, còn thêm cả người quản lý mới bổ nhiệm, và cả cái tên đại Boss phiền nhiễu gì đó trong phòng nghỉ, lại càng không nghĩ ra được cách nào khác, chỉ có thể nộ khí xung thiên cho cô nghỉ.
“Ngày mai không cần tới nữa, lúc nào có trạng thái thì tới.”
“Không, ngày mai tôi vẫn tới thu âm…” hiện giờ, chỉ có phòng thu âm này là nơi an toàn, cô có thể gặp Lệ Lôi mà không thu hút sự chú ý của người khác.
Vệ Thiều Âm nhìn rõ ý đồ của cô, cười nhạt: “Ngày mai đến? Được, ngày mai nếu như lại thu âm không tốt, sau này cô vĩnh viễn đừng có đến nữa!”
Hạ Lăng nước mắt lưng tròng.
Lệ Lôi cũng muốn khóc, cuối cùng anh cũng hiểu lời cô nói: “Anh không giúp được cô” là ý gì rồi, mặc dù thu âm và Bùi Tử Hoành là hai chuyện khác nhau, nhưng cảm giác bất lực chỉ có thể đứng một bên nhìn thì hoàn toàn giống nhau.
Anh không dám làm phiền cô nữa, chôn sâu những hoài nghi trong lòng, bề ngoài tỏ ra không có chuyện gì.
“Đừng tự gây quá nhiều áp lực cho mình,”Anh mỉm cười dịu dàng, an ủi cô: “Chuyên tâm làm tốt công việc của mình là được, anh đều hiểu rõ. Chờ thời gian này kết thúc…” giọng anh nhẹ nhàng: “Tiểu Lăng, lại làm bạn gái của anh nhé?”
“Nhà anh…”
“Ông nội đã không gây phiền phức cho em nữa, em không phát hiện ra sao? Hiện giờ anh đang theo đuổi em, em nghĩ rằng ông thật sự không biết? Nhưng ông lựa chọn một mắt nhắm một mắt mở, chính là ngầm công nhận sự tồn tại của em.” Cuối cùng anh đã đem đến cho cô tin tức tốt, mặc dù phần nhiều chỉ là để cô an tâm hơn. Kỳ thực, cô không biết rằng, đó là vì lá bùa hộ thân đã buộc chặt vận mệnh của hai người lại với nhau, Lệ lão gia không thể xuống tay giết đi đứa cháu của mình.
Tuy nhiên, theo đuổi là một chuyện, còn ở bên nhau lại là một chuyện khác.
Cô không vào được cửa nhà họ Lệ, điều này Lệ Lôi biết rất rõ.
Nhưng anh không định đem những phiền não này cho cô. “Chúng ta sẽ kết hôn sinh con, sống với nhau tới đầu bạc răng long.” Lời hứa thiên trường địa cửu, chính là vào một buổi chiều như vậy, dưới ánh nắng vàng trong suốt, trước những ô cửa sổ rộng từ trần đến sàn nhà trong studio, anh đã thề với cô.
Tình cảm rõ ràng của anh dường như ảnh hưởng đến cô, khiến cho cô mỉm cười.
“Chờ thời gian này kết thúc sao? Em sẽ suy nghĩ.” Lạc Lạc nói rồi, phải khiến anh ấy có lòng tin. Nhưng khi Hạ Lăng đã vắt kiệt suy nghĩ mà không nghĩ ra cách, mới phát hiện ra kỳ thực chỉ cần một lời hứa đã có thể khiến anh ấy cảm thấy thỏa mãn rồi.
Hạnh phúc mà anh ấy muốn thật đơn giản, đơn giản đến mức khiến cô cảm thấy tội lỗi, chua xót.
Ôm nỗi lòng đó, cô trở về nhà.
Lạc Lạc và Cục bông cùng lúc nhào đến, khiến cô trở tay không kịp.
“Tiểu Lăng Tiểu Lăng!”
“Mieo mieo mieo!”
“Đừng lao vào như vậy!” Hạ Lăng tay chân luống cuống, đón lấy Cục Bông trước, mấy ngày nay, Lệ Lôi không tới, chỉ có thể trông chờ cô tới phòng thu âm, sẽ mang về cho Cục Bông ít cá khô ngon lành, con mèo nhỏ này ngửi thấy mùi hương trên người cô, biết hôm nay cô mang về đồ ăn mà nó ngày nhớ đêm mong nên mới nhiệt tình như vậy.
Nhưng còn Lạc Lạc thì sao?
Hạ Lăng tách Cục Bông và Lạc Lạc đang dính như bạch tuộc ra, lấy ra cá khô nhỏ, vừa cho Cục Bông ăn, vừa hỏi Lạc Lạc: “Sao vậy?”
“Trời ạ tin cực lớn!” Lạc Lạc kích động, “Cậu biết không, sao nữ được chọn cho cuộc phiêu lưu tuyệt vời, có thay đổi rồi!”
“Ồ?” lúc này sắc mặt Hạ Lăng mới nghiêm túc hơn chút, quay đầu lại thăm dò nhìn Lạc Lạc. Không nhẽ là cô hay Lạc Lạc bị thay đổi chứ?
“Không phải bọn mình, cậu yên tâm.” Lạc Lạc nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, nhưng lại rất hân hoan, “Là Châu Diễm Tuyết, vị trí của Châu Diễm Tuyết bị thay rồi. thảm lắm cậu biết không, vì chương trình cuộc phiêu lưu tuyệt vời lần này, cô ấy đã tổ chức mấy cuộc họp báo, trong không ít cuộc họp báo còn ngấm ngầm hoặc công khai truyền đạt rằng mình và ba sao nam kia có điện thoại qua lại, lần này bị đuổi ra, thật quá mất mặt!”
Lại không phải sao? Loại chuyện như này gây tổn hại đến sao nữ nhiều hơn sao nam, huống hồ, Châu Diễm Tuyết còn khoa trương như vậy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Cụ thể là có chuyện gì?” dù gì bản thân cũng tham gia chương trình, Hạ Lăng quan tâm hỏi: “Ai đã đá Châu Diễm Tuyết ra? Sao nữ thay thế là ai?”
“Là…” gương mặt nhỏ của Lạc Lạc xị xuống.
Trong lòng Hạ Lăng nổi lên dự cảm không tốt lành gì, “Rốt cuộc là ai?”
“Là… Hạ Vũ.” Giọng nói Lạc Lạc trầm xuống, lập tức lại kích động trở lại, liến thoắng: “Cô ta không phải thấy chương trình này có tỉ lệ người xem cao sao! Gấp gáp muốn tham gia như vậy! Nghe nói, cô ta với cậu cùng cạnh tranh vị trí thứ ba, nhưng bị cậu đánh bại, cô ta không phục, nhất định phải lấy được một vị trí, liền ép Châu Diễm Tuyết phải rời đi!”
Lạc Lạc là người của Đế Hoàng, tin tức về Đế Hoàng so với bên ngoài nhanh nhạy hơn chút, sớm đã biết Hạ Vũ có ý định tham gia chương trình này. Chỉ có điều, sau đó vị trí thứ ba được quyết định là Hạ Lăng, cô cũng quên mất nói chuyện này cho Hạ Lăng nghe.
Sắc mặt Hạ Lăng có chút phức tạp, hóa ra, trong lúc vô thức cô lại dẫm lên Hạ Vũ một lần?