Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1806:




Diệp Linh lại đi về bên phải, anh cũng đi tới bên phải, chặn cô đến sít sao.
Diệp Linh giơ tay lên quấn một lọn tóc, lúc này mới nâng đôi mắt yêu mị nhìn anh: “Làm sao Cố tổng, vừa rồi tôi chỉnh tân sủng của anh, nên anh bây giờ muốn ra tay dạy dỗ tôi trút giận thay tân sủng của anh?”
Cố Dạ Cẩn buồn cười nhìn cô, môi mỏng móc ra đường vòng cung cưng chiều: “Linh Linh, em chắc chắn là do tân sủng của anh chọc đến em, nên bây giờ em mới trưng sắc mặt ây cho anh xem sao?”
“… Cố tổng, anh nghĩ nhiều rồi.”
Cố Dạ Cẩn vươn ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của cô: “Vậy cười với anh một cái, vừa rồi em ở đây trên vũ đài không phải cười rất vui vẻ sao?”
Vừa rồi cô ở trên vtx đài cười phong tình vạn chủng, nhưng đến chỗ anh một giây liền biến sắc mặt, một sắc mặt tốt cũng không cho anh.
Bốp.
Diệp Linh trực tiếp đẩy tay anh ra, cô nhướng chân mày lá liễu liếc anh: “Cố tổng, nhiều người nhìn như vậy, xin anh chú ý một chút.”
Cố Dạ Cần thu tay về: “Em vừa nói như vậy, anh bỗng cảm thấy hai người chúng ta như đang vụng trộm ấy, kích thích lạ.”
Diệp Linh không để ý tới anh, quay người về bàn trang điểm.
Cố Dạ Cần giống như chú chó Nhật đi theo bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Linh Linh, trưa nay cùng nhau ăn cơm đi, anh bảo thư ký đặt bàn.”
“Không có thời gian.”
“A, như vậy đi, vậy buổi tối anh hỏi lại.”
Nói xong Có Dạ Cần liền đi.
rang 7 Diệp Linh quay thêm vài cảnh, đều một lần đã qua, buổi tối đạo diễn Vương đột nhiên nói: “Diệp Linh, “Kiếp Phù Du”
của chúng ta là nhắm về phía giải thưởng, ngày hôm nay tạo hình của cô đã được ban bó, vài nhà phê bình điện ảnh cảm thấy rất hứng thú với “Kiếp Phù Du” chúng ta, tôi hôm nay cô theo tôi đi ăn cơm tối xã giao một chút.”
Diệp Linh không tiện trì hoãn, nên gật đầu: “Được.”
Đoàn người trực tiếp đến khách sạn sáu sao, trên xe Hoa tỷ đưa điện thoại cho Diệp Linh: “Linh Linh, em xem này, tạo hình sườn xám của em tuyên bố 25 phút trước, hiện tại đã lên hotsearch rồi, trong thời gian 25 phút đã vài trăm triệu lượt chia sẻ và bình luận, Linh Linh, không thể không nói, em là nữ nghệ sĩ đỉnh của chóp nhất mà chị từng dẫn qua đó, em là thành tích tốt nhất của chị.”
Diệp Linh mở ra top comments.
“Ôi trời, Diệp Linh mặc sườn xám đẹp đên xỉu up xỉu down.”
“Vừa mới mở Weibo ra đã bị ta mỹ nhan bạo kích, Linh Linh mỹ nhân, tôi có thể!”
“Ngày hôm nay lại là một ngày liễm màn hình, tại hạ nông cạn lắm, chỉ si mê nhan sắc của Linh Linh.”
“Tôi thì thích diễn xuất của Diệp Linh, dáng vẻ phong tình vạn chủng kia của cô ấy chính là An Sinh.”
“Đám người ban đầu này nói Diệp Linh là bình hoa đâu rồi, alo, sao biến mất tăm hết thế, nhìn Diệp Linh diễn đi kìa, thứ anfi ngu muội.”
Diệp Linh đọc mấy cái cũng không xem lại, có đôi khi cô cảm giác mình rất giông An Sinh, nhân sinh ngợp trong vàng son nở nụ cười đưa mắt nhìn người, ngay từ đầu ngoại giới đã tạo áp lực với cô, cô không phải không biết, song cô không để bụng, không ai sẽ thấy hứng thú với quá trình nỗ lực và mồ hôi đỗ xuống của bạn, người ưu tú luôn sẽ dùng thành tích mà nói chuyện, rất rõ ràng cô đã giao ra một thành phẩm mãn ý.
“Linh Linh, vừa rồi một số thương hiệu sườn xám và công ty lụa cao cấp quốc tế đã ném ra cành ô liu* cho em đó, muốn em làm đại diện, giá trị thương vụ của em lại lên một tầng cao mới rồi.”
Hoa tỷ cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.