*Ném ra cành ô liu: Cành ô liu vốn là biểu tượng hòa bình của văn hóa Hy Lạp cổ đại, ném ra cành ô liu tức là mô tả thái độ thân thiện của một nhóm người nào đó với mong muốn tìm kiếm sự phát triển hòa bình và đôi bên cùng có lợi.
Diệp Linh nhìn một chút phong cảnh ngoài cửa sổ: “Những thứ này Hoa tỷ chị xem mà làm thôi, Trần Viên Viên thế nào?”
“Linh Linh, thiên hạ không có chuyện gió không lọt tường, đoạn video Trần Viên Viên ở trên vũ đài cởi quần áo đã bị truyền lên mạng xã hội rồi, đoàn đội quan hệ xã hội cũng không kịp xử lý, trở thành nữ phụ nhậm chức ngắn nhất trong lịch sử, đã thành trò cười của mọi người.”
“Chỗ đạo diễn Vương cũng bỏ mặc không quan tâm, như vậy vô cùng tốt, Trân Viên Viên coi như là phát huy giá trị lớn nhất của chính mình là tạo độ nóng cho “Kiếp Phù Du”.”
Diệp Linh gật đầu, không nói gì thêm, mỗi người đều phải vì việc mình đã làm trả giá thật lớn, cô cũng không hiền.
Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại của cô vang lên, WeChat tới.
Cố Dạ Cần gửi – anh lại tới hỏi, buổi tối có thể mời em cùng ăn bữa cơm dưới ánh nến không?
Diệp Linh trả lời – không thể, tôi có hẹn.
Lúc này xe sang đã dừng cửa khách sạn sáu sao: “Linh Linh, đến rồi, chúng ta xuống xe thôi.”
Khách sạn sáu sao, trong phòng bao sang trọng, Diệp Linh ngồi bên cạnh đạo diễn Vương, đối diện là nhà phê bình điện ảnh vô cùng có sức ảnh hưởng trong vòng giải trí, trong đó có một gã đàn ông già mập, đôi mắt chăm chú dán vào Diệp Linh, không chút chớp mắt.
Đạo diễn Vương đứng dậy, rót rượu cho gã: “Sử tổng, tôi đã lâu không thấy anh, nghe nói anh định cư ở nước ngoài.”
“Đúng vậy, tôi đã lâu không có đã trở về, không nghĩ tới vòng giải trí đã có một người xuất sắc như Diệp tiểu thư.”
Sử tổng này đã sắp 60 tuổi, thực sự là một lão già rồi, nhưng Sử gia có chỗ chống lưng, Sử tổng càng là ông trùm giải trí, thường thì những bộ phim truyền hình và điện ảnh của lão sẽ giành được giải. Vài năm trước, lão lui về ở ẩn, định cư nước ngoài, lúc này trở lại một cái lão liền nhìn trúng Diệp Linh.
Thấy ánh mắt S = vận dừng lại trên người Diệp Linh, đạo diễn Vương cũng biết không xong, ông nhanh chóng cười nói: “Sử tổng, đã quên giới thiệu cho ông rồi, Diệp Linh là em gái của Cố Dạ CÓïT Sử tổng vẫn chưa biết lai lịch của Diệp Linh, nên đạo diễn Vương trực tiếp kéo Cô Dạ Cân ra.
Ngụ ý là – Diệp Linh là người của Cố Dạ Cần, Sử tổng ông đừng si tâm vọng tưởng.
“Cố Dạ Cần? Ông là nói con trai của Cố Hiền Cố Dạ Cẩn?” Sử tổng sửng sốt.
“Sử tổng, lẽ nào ông có giao tình với Cố gia?”
“Đương nhiên là có, 20 năm trước Có gia còn chưa phải là thủ phủ Diệp thành, tôi và Cố Hiền là anh em tốt của nhau đấy.” Nói rồi mắt lại Sử tổng ánh rơi trên khuôn mặt như hoa như ngọc của Diệp Linh: “Diệp Linh, lẽ nào cô chính là con gái của Diệp gia trâm anh năm đó?”
Diệp Linh cũng không có biêu tình gì, loại háo sắc như Sử tổng cô thấy cũng nhiều, nhưng cô thật không ngờ Sử tổng dĩ nhiên là cố nhân, một cố nhân chứng kiến hai nhà Cố Diệp.
Trong những năm qua, với sự khiêu khích của Cố gia, những cố nhân năm đó kia đã vô ảnh vô tung biến mất rồi, nên cô muốn thu thập chứng cứ, cũng không thể.
Hiện tại, Sử tổng này lại chủ động đưa đến trước mặt cô.
Diệp Linh nhìn về phía Sử tổng, câu đôi môi đỏ mọng: “Sử tổng, ông biết bố tôi?”
Sử tổng lắc đầu: “Diệp mỹ nhân, bố của cô Diệp Thanh Đê năm đó là nhân vật nào, không phải là người chúng. tôi muốn quen là có thể quen, tôi chỉ là quen biết mẹ cô, năm đó Cố Hiền thực sự là thèm nhỏ dãi mẹ cô, nhớ thương mãi đó, Cố Hiền hắn…”
Sử tổng dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, lão hơi ngừng lời lại.
Diệp Linh đang nghe được chỗ đặc sắc, lên tiếng hỏi: “Cố Hiền làm sao?”
Sử tổng không nói nữa, lão còn thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Ha ha, chuyện đã qua tôi đã không nhớ rõ, năm đó tôi mơ hồ nghe nói Cố Hiền nhận nuôi con gái Diệp gia, không nghĩ tới Diệp mỹ nhân cô đã lớn như vậy.”