Edit: Er
Beta: TH
Nghe Lâm Yên nói, trong nháy mắt lửa giận của Hạ Nhạc Phong bốc lên đầu: "Có gì mà em không dám chứ?!"
"Em dám? Vậy em vượt chiếc xe trước mặt cho chị xem" Lâm Yên lườm Hạ Nhạc Phong.
"Vượt thì vượt!"
Hạ Nhạc Phong cắn răng.
"Brừm"
Tiếng xe vang lên, chân ga đạp hết cỡ, lao nhanh về phía trước.
Tay đua đằng trước nhìn qua kính chiếu hậu thấy Hạ Nhạc Phong đang cố gắng đạp ga vượt lên, vẻ mặt hơi sửng sốt. Đây là muốn vượt qua mình trên đường rẽ ở ngọn núi sao? Cậu ta không sợ chết?!
Lúc này, hắn ta cười lạnh một tiếng, điều khiển xe đua đi tới phía sau sườn ngọn núi, Hạ Nhạc Phong lái sang bên nào thì hắn lách sang bên đó. Hắn ta muốn xem xem Hạ Nhạc Phong làm thế nào để vượt qua mình.
"Chết tiệt!" Hạ Nhạc Phong thấy thế thì chửi thề một tiếng, càng ngày càng đến gần ngọn núi hơn.
Hạ Nhạc Phong dùng mắt thường cũng đoán được, bây giờ bên trái và phía bên phải đều không có cách nào để vượt qua được. Cậu ta đi bên nào thì tên đằng trước đi bên đấy, đây đúng là đẩy cậu ta vào ngõ cụt rồi.
"Mịa nó, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!" Hạ Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi, "Mỗi lần thi đấu với đội xe lão họ Thang kia đều cho một tên chặn trước đầu xe của em."
"Sau đó thì sao?." Lâm Yên hỏi.
"Sau đó... Làm gì còn sau đó nữa, mỗi lần đua hắn ta đều nhanh hơn em, đi trước chặn đường em. Em không có cánh nào vượt qua được." Hạ Nhạc Phong nói.
"Không được, dù có thế nào thì hôm nay em cũng phải vượt qua hắn ta!" Hạ Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi.
Bình thường thì không sao nhưng hôm nay lại bị chị họ - một người không biết gì về đua xe xem thường mình, chuyện này làm sao mà nhịn được!
Tuy năng lực của cậu ta không tốt cho lắm, nhưng cũng không đến mức lần nào cũng xếp từ dưới xếp lên chứ?!
Hạ Nhạc Phong lái con xe đua màu bạc với tốc độ cực lớn, chỉ trong chớp mắt đã đuổi sát chiếc xe đằng trước.
"Đi vào giữa." Bỗng nhiên, Lâm Yên mở miệng nói.
"Đi vào giữa?" Hạ Nhạc Phong sững sờ, "Đi vào giữa không phải sẽ bị đụng sao?"
"Tránh ra!" Sắc mặt Lâm Yên không đổi, nắm lấy vô lăng của Hạ Nhạc Phong. Truyện Võng Du
"Đừng làm bừa!" Thấy thế Hạ Nhạc Phong lập tức giật mình.
Trong nháy mắt Lâm Yên từ ghế phụ nhào sang cướp tay lái, Hạ Nhạc Phong cũng không dám di chuyển vô lăng nữa, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Chị Yên, chị làm gì thế? Mau buông tay ra!" Thấy Lâm Yên ngồi ở ghế phụ cướp tay lái của cậu ta, còn dùng tay trái để điều khiển vô lăng. Hạ Nhạc Phong bị dọa đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người.
"Thắng ly hợp!" Lâm Yên lạnh lùng nói.
Hạ Nhạc Phong giống như vô thức đạp vào ly hợp.
"Đạp phanh xe hết cỡ." Lâm Yên tiếp tục nói.
"Tốc độ như thế này mà lại đạp gấp phanh xe?" Hạ Nhạc Phong kinh ngạc nhìn Lâm Yên.
Lúc này, Lâm Yên đang điều khiển vô lăng bằng tay trái, Hạ Nhạc Phong không dám động đậy vô lăng, chỉ sợ mình lỡ tay dẫn tới thân xe sẽ bị nghiêng.
Hơn nữa cho dù có đạp chân phanh dừng ngay xe lại cũng là do Lâm Yên cầm vô lăng làm loạn.
Hạ Nhạc Phong cắn răng, đạp mạnh chân phanh.
Tuy nhiên một giây sau, điều khiến Hạ Nhạc Phong không thể tin nổi đó là ngay khi đạp mạnh chân ga thì chiếc xe vững vàng lao về phía trước, chiếc xe màu bạc nghiêng một góc 180 độ một cách điêu luyện.
"Thả phanh, nhấn ga lên!" Lâm Yên nói.
Lần này, Hạ Nhạc Phong giống như theo phản xạ mà nghe lời Lâm Yên, lập tức đạp ga xuống hết cơ.
"Brừm"!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của của Hạ Nhạc Phong và tay đua bên phía đội lão họ Thang kia, phần đầu chiếc xe đua màu bạc bám lấy ngọn núi, gần như thực hiện một cú trượt ngang bánh sau qua khúc cua.
Nhanh đến mức thậm chí chiếc xe đang chạy đằng trước còn không kịp phản ứng thì đuôi chiếc xe này đã đồng thời vừa trượt ngang vừa vượt qua chiếc xe chạy phía trước.