Đỗ Hà thực hiện cuộc chiến mở màn giành được thắng lợi, khi chiến thắng trở về liền nhận được hoan nghênh nhiệt liệt.
Nhất là Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm đều là tứ danh
tướng tận mắt chứng kiến tình cảnh bi thảm bên trong Hắc Thành càng thêm như thế.
Đối với thủ đoạn giết chóc của Đỗ Hà, trong quân cũng không có mấy người bài xích, người ủng hộ lại chiếm đa số.
Thời kỳ Trinh Quán, võ tướng trong triều không có một người nào không phải
là chiến tướng thiện chiến, mỗi người đều quen nhìn chiến trường tàn
khốc, chân chính phản đối cũng chỉ có những nho sinh cổ hủ, ở trên chiến trường, làm sao còn băn khoăn tới ý kiến những tên chỉ có miệng mà
không có đầu óc.
Lý Đại Lượng vỗ vỗ vai Đỗ Hà, cười nói:
- Tốt lắm, cuộc chiến này đánh ra uy phong của Đại Đường chúng ta, không
thể chê được, sau khi chiến thắng trở về ta mời ngươi uống rượu!
Trên mặt hắn hiện lên ý mừng, cũng không còn vẻ xa lạ như lúc mới gặp.
Trương Sĩ Quý, Lý Tập Dự, Trương Kiệm đều lộ ra dáng tươi cười thân mật.
Đường triều chiến tướng vô số, bốn người Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập
Dự cùng Trương Kiệm đều trấn thủ một phương, cũng không thường ở lại
Trường An. Đỗ Hà cũng không quan hệ nhiều với bọn họ, lẫn nhau không
quen thuộc, ngẫu nhiên từng gặp qua một lần. Cũng bởi vì quan hệ tới
tuổi tác lẫn vai vế có khác nhau, nên cũng chưa từng có dịp tán gẫu.
Đối với việc Đỗ Hà còn trẻ tuổi lại có thể nhậm chức phó tổng quản đạo hành quân Sóc Châu, cơ hồ ngang vai ngang vế cùng bọn họ, trong lòng những
lão tướng này luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Cũng không
phải lòng dạ của mấy vị lão tướng này không được rộng rãi, mà đây chỉ là thường tình của con người, mặc cho ai gặp phải loại tình huống này cũng đều có chút ý kiến. Nhưng trận chiến hôm nay thắng tới thống khoái đầm
đìa, tuy nói chỉ là một trận chiến nhỏ, nhưng lại đánh ra uy phong của
Đại Đường, đã chứng minh được bổn sự của Đỗ Hà. Mặc dù không tới mức
khiến những lão tướng kia tâm phục khẩu phục, nhưng họ đều đã thừa nhận
sự tồn tại của hắn.
Ba vị tướng quân Trương Sĩ Quý, Lý Tập Dự,
Trương Kiệm đều có chút mất tự nhiên không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, nhưng Lý Đại Lượng cũng không có băn khoăn đó. Hắn là nhân vật văn võ
song toàn ít có trong những chiến tướng Đại Đường, sau khi Lý Uyên thành lập nên Đường triều, liền quy thuận Đại Đường trở thành một vị lão
tướng. Khi hắn quy thuận thiên hạ lại gặp cảnh mất mùa, Lý Đại Lượng
chiêu an những bần dân tòng nghiệp lưu vong, cũng bán đi thiên lý câu
của mình giúp đỡ bần dân khôi phục sản xuất nông nghiệp. Lý Uyên thấy
hắn giỏi cách trị dân, liền thăng hắn làm Kim Châu tổng quản phủ tư mã,
để cho hắn trở thành một văn thần. Kết quả biểu hiện của vị văn thần này làm Lý Uyên phải trợn mắt, hắn vừa ra tay chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã đánh chiếm hơn mười tòa thành trì, biểu hiện tài hòa lãnh binh siêu
cường, sau đó còn trấn áp Phụ Công Quần khởi nghĩa, lập được chiến công
hiển hách cho Đại Đường. Từ sau khi thiên hạ thái bình, rất nhiều võ
tướng vì không có chiến tranh để đánh trận, không có cơ hội trổ tài,
nhưng Lý Đại Lượng vừa cởi xuống mũ giáp, từ một tướng quân liền chuyển
biến thành lương thần văn quan tiếng tăm lừng lẫy, lại nhiều lần cùng Lý Thế Dân bàn luận quan niệm trị quốc, khiến Lý Thế Dân phải than thở tán thán không thôi.
Thái độ làm người của Lý Đại Lượng trung thành
lại cẩn thận, cá tính nội tâm chính trực trung nghĩa, vừa có khí khái
sát phạt quả quyết của một vị võ tướng lại có được tấm lòng yêu dân hộ
dân của văn thần, dân chúng tướng sĩ Hắc Thành bị tàn sát khiến trong
lòng hắn vô cùng khó chịu, hiện giờ Đỗ Hà đã báo thù rửa hận, khiến cho
hắn nảy sinh hảo cảm với thiếu niên kia thật nhiều.
Đỗ Hà từ trước tới nay cũng không hề có ý định khoe công tích, vội nói:
- Nói thật có được thành tích như vậy, chính tiểu tử cũng cảm thấy thật
bất ngờ. Chỉ có thể nói Tuyển Phong quân của Lý đại tổng quản thật sự vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta phải kính yêu, làm cho kẻ địch run sợ!
Hắn chỉ nói đúng sự thật, cuộc chiến này tạo cho hắn cảm xúc lớn nhất chính là thực lực của Tuyển Phong quân.
Tả Uy Vệ quân của Đỗ Hà suất lĩnh được xem như quân tốt mạnh mẽ kinh
nghiệm chiến trường, nhưng so sánh với biểu hiện khủng bố cùng sức chiến đấu của Tuyển Phong quân trên chiến trường còn kém khá xa.
Theo
lời nói của Lý Tích, tuy Tuyển Phong quân là đội mạnh trong tam đại đội
Đại Đường, nhưng so với Tiệp Thắng quân của Lý Tĩnh cùng Huyền Giáp quân của Lý Thế Dân huấn luyện ra vẫn còn kém cỏi hơn một bậc.
Hắn
thật sự muốn biết Tiệp Thắng quân cùng cực mạnh Huyền Giáp quân khi lên
chiến trường sẽ có biểu hiện ra sao, hiện tại Tiệp Thắng quân do Tô Định Phương thống soái, ngày sau hẳn có duyên gặp mặt, về phần Huyền Giáp
quân phần lớn đều chuyển sang cấm vệ quân của Lý Thế Dân, muốn tận mắt
chứng kiến phong thái của họ thật sự là không dễ dàng. Theo lịch sử Lý
Thế Dân dẫn ba ngàn Huyền Giáp quân, lại bị thương chưa tới một ngàn đã
đánh cho mười vạn đại quân của Đậu Kiến Đức tan tành, khiến người kinh
hãi.
Bốn người Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự cùng Trương Kiệm đều lộ ra mỉm cười hiểu ý, bọn họ chinh chiến cho Đại Đường suốt
mấy chục năm, ấn tượng của tam đại đội mạnh trong lòng họ vượt xa người
trẻ tuổi Đỗ Hà cảm nhận.
Lý Tích có chút đắc ý, hắn tối thiện
luyện binh, Tuyển Phong quân là tâm huyết của hắn, đã được khen ngợi như thế hắn tự nhiên cảm thấy tự hào.
Vào ban đêm, Lý Tích ở Sóc Châu phủ nha mời tham dự hội nghị quân sự.
Đây là hội nghị quân sự đầu tiên nhắm vào việc thảo phạt Tiết Duyên Đà.
Thương nghị phương hướng sách lược đại khái sắp tới, mục đích chiến
lược, đều là những công việc phi thường trọng yếu. Có thể tham gia buổi
hội nghị này chỉ có Lý Tích, Lý Đại Lượng, Trương Sĩ Quý, Lý Tập Dự,
Trương Kiệm còn có Đỗ Hà, tổng cộng là sáu người.
Mục đích chiến lược cùng phương châm tác chiến nghe như giống nhau, trên thực tế lại là khác biệt.
Phương châm tác chiến là châm thẳng vào hiện trạng của địch nhân, do đó định
ra thuật ngăn địch, phương pháp khắc địch. Mà mục đích chiến lược càng
thêm lâu dài, là mục tiêu sách lược đại khái, cũng không bao hàm phương
pháp gì phá địch.
Nhìn qua như không có ý nghĩa, trên thực tế ý
nghĩa thật trọng đại. Chẳng hạn như Hạng Vũ, Lưu Bang làm so sánh. Hạng
Vũ lãnh binh tác chiến, công vô bất khắc, không người nào có thể ngay
mặt đối ứng mũi nhọn của hắn. Đối thủ Lưu Bang của hắn lại bách chiến
bách bại, bị Hạng Vũ đánh cơ hồ không còn lực hoàn thủ, nhưng kết quả
lại là Lưu Bang chiến thắng, Hạng Vũ chiến bại. Chỉ vì Hạng Vũ khuyết
thiếu nhìn xa trông rộng, không có mục tiêu chiến lược minh xác, ai cùng hắn đối lập hắn liền đánh người đó, liền diệt nơi đó. Tuy rằng bách
chiến bách thắng nhưng càng thắng lại càng yếu. Mà Lưu Bang được Trương
Lương cùng Hàn Tín phụ tá, tuy rằng bách chiến bách bại, nhưng bọn hắn
từ đầu tới cuối đều có được mục tiêu chiến lược chính xác, có cái nhìn
đại cục lâu dài, không giống như Hạng Vũ, đánh những chiến dịch không có ý nghĩa, vô cớ tiêu hao binh lực của mình, khiến Lưu Bang càng bại càng mạnh,
cuối cùng đã chiến thắng Sở Bá Vương Hạng Vũ.
Lần
đầu tiên tổ chức hội nghị tác chiến, chủ yếu định ra chính là loại mục
tiêu chiến lược chính xác. Sau đó quay chung quanh mục tiêu chiến lược
này triển khai thảo luận mang ý nghĩa thực tế.
- Ta nghĩ tình
huống phương bắc chư vị tướng quân đều đã hiểu biết. Ở trong này ta cũng không cần thuật lại, các ngươi có ý kiến gì thì cứ nói ra, mọi người
cùng nhau thảo luận!
Lý Tích làm chủ soái, cũng không có tác phong chuyên quyền độc đoán, mà khiêm tốn tập hợp ý kiến của mọi người.
Đỗ Hà đầu tiên nâng tay nói:
- Đại tổng quản, chư vị tổng quản, trước khi hội nghị ta xin nói một
chuyện. Hầu Quân Tập trù hoạch mưu phản, ý đồ hiếp bức thái tử bức bách
bệ hạ nhường ngôi, chư vị hẳn là nghe qua. Tiết Duyên Đà hành tung quỷ
dị, thái độ cùng dĩ vãng hoàn toàn khác nhau. Sớm đã có lời đồn đãi hoài nghi Hầu Quân Tập phản Đường, đến cậy nhờ Tiết Duyên Đà. Tiết Duyên Đà
khác thường như vậy, chính là do Hầu Quân Tập âm thầm mưu đồ. Điểm này
nghĩ rằng chư vị cũng đã nghe thấy!
Hắn thấy năm người đều gật đầu, liền nghiêm túc nói:
- Ở nơi này ta đính chính lại đây không phải là lời đồn đãi, là sự thật.
Bằng hữu giang hồ của ta đã xác nhận Hầu Quân Tập thật sự đang ở Tiết
Duyên Đà, hơn nữa hắn đã được Khả Hãn Di Nam của Tiết Duyên Đà phong làm đại tướng quân, thống soái tam quân của Tiết Duyên Đà. Cho nên lần này
đối thủ của chúng ta không phải là Di Nam, Đại Độ Thiết mà là Hầu Quân
Tập mà mọi người từng quen thuộc!
Đỗ Hà biết rõ hiện tại mình còn chưa phải là địch thủ nơi chiến trường với Hầu Quân Tập, mà Hầu Quân
Tập tính tình cổ quái cực đoan, rõ ràng có thể xác định là một kẻ điên.
Đánh giặc cùng kẻ điên, chẳng những Đỗ Hà phải vận dụng hết khí lực, còn phải vận dụng toàn bộ vốn liếng.
Vũ khí bí mật “Đạp Nguyệt Lưu
Hương từ sau khi được Lý Tĩnh chỉ điểm cho hắn, đã bị hắn toàn bộ đưa
vào thảo nguyên, vì hắn thu thập tình báo, điều tra thế cục xu hướng.
Trải qua hơn tháng thời gian điều tra cẩn thận, hiện tại đã có thể xác định
Hầu Quân Tập đang ở Tiết Duyên Đà, hơn nữa địa vị cực cao. Hắn được
phong làm đại tướng quân, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của một mình Di
Nam, ngay cả người thừa kế tương lai Đại Độ Thiết của Tiết Duyên Đà cũng phải nghe theo sự chỉ huy của Hầu Quân Tập.
Không thể không nói
Di Nam vẫn rất có quyết đoán. Hắn biết Tiết Duyên Đà không phải địch thủ của Đại Đường, mà Hầu Quân Tập là hi vọng duy nhất của hắn, không chút
do dự liền ủy quyền, làm cho Hầu Quân Tập chỉ huy chiến dịch chống cự
Đại Đường, dĩ cầu thắng lợi.
Nghe được tin tức này, bốn người Trương Sĩ Quý đều nhíu mày, lộ ra biểu tình khó xem.
Hầu Quân Tập ở tại Đại Đường đều có danh xưng người thừa kế quân thần. Là
quân thần kế nhiệm của Đại Đường vương triều. Bởi vì tính tình của hắn
nên ở trong quân không ai thích hắn. Nhưng lại đủ sức uy hiếp bất cứ vị
tướng quân nào của Đường triều. Vừa nghe được đối thủ là hắn, ai cũng
cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đỗ Hà cũng biết lời của mình sẽ tạo ra phản ứng không hay, nhưng hắn lại không thể không nói.
Lý Tích thấy không khí có chút nặng nề, cười nói:
- Ta muốn nói một câu, từ Trinh Quán bắt đầu, khi gặp chiến tranh chúng
ta luôn toàn thắng, ta nghĩ chư vị cũng không muốn ghi vào lịch sử Đại
Đường đại bại trận này đi. Binh pháp có câu: Chưa lo thắng, trước lo
bại. Lời này đối với Đại Đường chính là ý tưởng ngu ngốc, Đại Đường
chúng ta sẽ không thua, càng sẽ không thua trên tay chúng ta!
Bình thường Lý Tích luôn hòa hòa khí khí, càng giống như một thư sinh, nhưng thời khắc này hắn lại chiến ý mười phần, càng nói càng sắc bén, từng cử động đều tràn ngập khát vọng cùng tự tin thắng lợi, có lực tin phục
khác thường.
Những tướng quân thân kinh bách chiến như Lý Đại Lượng, Trương Sĩ Quý đều lập tức hồi tỉnh.
Trương Sĩ Quý nói:
- Đại tổng quản nói không sai, chúng ta sẽ không thua, Đại Đường sẽ không bao giờ bại. Hầu Quân Tập lãnh binh tác chiến đúng là lợi hại, nhưng
Tiết Duyên Đà không thể so sánh với Đại Đường, mặc dù hắn là đại tướng
quân của Tiết Duyên Đà, thống soái tam quân, nhưng ta cũng không tin hắn có thể làm cho những người trên thảo nguyên kia cam tâm tình nguyện
nghe theo hắn hiệu lệnh!
Lý Đại Lượng cũng cười nói:
-
Trương tổng quản nói có lý. Ta cũng không tin Di Nam thực sự hào phóng
như vậy, lại có thể yên tâm đối với Hầu Quân Tập. Tám chín phần mười
cũng bị người ta giám thị, kiềm chế, với tính cách chuyên quyền độc đoán của Hầu Quân Tập, có thể ở chung hòa thuận với người giám thị hắn mới
là có quỷ. Hừ, đến lúc đó tướng soái xa rời đội ngũ, để nhìn xem Hầu
Quân Tập dù có khả năng thông thiên nhưng lại làm sao ứng đối được tình
huống kia…
Trương Kiệm tiếp lời:
- Còn nữa, dĩ vãng Hầu
Quân Tập suất lĩnh là Đại Đường binh mã, mỗi Đường binh từng chịu qua
nghiêm khắc huấn luyện, mỗi người đều nghe theo quân lệnh như thiên
mệnh, mà binh tướng Tiết Duyên Đà đều là du mục dân tộc, khuyết thiếu kỷ luật, Hầu Quân Tập điều khiển Đường binh đã quen, binh của Tiết Duyên
Đà có sử dụng thuận tay được hay không vẫn còn chưa biết!
Mấy viên chiến tướng ngươi một lời ta một câu, thế nhưng đem nhược điểm của Hầu Quân Tập phân tích thật rõ ràng.
Đỗ Hà nghe đến nỗi trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ:
- Khó trách trong lịch sử thời kỳ Trinh Quán Đường quân bách chiến bách
thắng. Mấy viên đại tướng còn không quá nổi danh trong lịch sử lại không có một người nào là kẻ vô dụng bất tài…