Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 120:




Tô Cẩm Lê không thể ăn được sau khi quay cảnh này.
An Tử Yến ngồi bên cạnh cậu sắp xếp tài liệu, anh cũng không có thời gian để ăn, điều này đối với An Tử Yến là bình thường.
Nhưng người tham ăn lại ăn không được đúng là rất kỳ quái.
“Làm sao vậy?” An Tử Yến vẫn nhận ra Tô Cẩm Lê có gì đó không ổn, chủ động dò hỏi.
“Em suy nghĩ, nếu em thật sự đụng phải loại tình huống này nên làm gì bây giờ, cảm giác buồn bã và bất lực thật tồi tệ.”
“Trong phim không phải có vai chính vì Thế tử gia rửa sạch oan sâu sao?” An Tử Yến trả lời.
“Nhưng nếu chúng ta thì sao?”
An Tử Yến quay đầu nhìn Tô Cẩm Lê, thấy cậu rất nghiêm túc, anh hoài nghi Tô Cẩm Lê là thật sự nhập diễn, đến bây giờ còn chưa ra được, vẫn đắm chìm trong cảm giác đó.
Tô Cẩm Lê vẫn không thể thoát khỏi cảnh diễn, trong lòng vẫn phẫn nộ vì bị cả thế giới khinh nhục.
Lúc này, Hồ Đằng đi tới, trên tay cầm một cái túi, từ trong đó lấy ra mấy hộp đồ ăn mang đi: “Trợ lý của tôi đi mua, đều là những món ăn nổi tiếng gần đây, mua luôn cho các cậu một phần.”
An Tử Yến đột nhiên chỉ vào Tô Cẩm Lê nói với Hồ Đằng: “Tiểu tử này nhập diễn.”
“Ừm, cảnh vừa rồi quay rất tốt.”
“Không phải, em ấy không thể ra được.”
Hồ Đằng dừng một chút, nhìn Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê lập tức điều chỉnh tư thế, phủ nhận: “Tôi chỉ là rất tức giận, tức giận đến bụng còn đau, ăn không nổi nữa.”
An Tử Yến gật gật đầu, nói với Hồ Đằng: “Vậy thì mặc kệ em ấy, chúng ta tự ăn đi.”
Sau đó An Tử Yến và Hồ Đằng bắt đầu ăn cơm thật.
Tô Cẩm Lê nhìn hai người, không nhịn được hỏi: “Mấy anh không cảm thấy thế giới này không công bằng sao?”
Hồ Đằng bị hỏi xong, bật cười một tiếng “Xì” ra, thiếu chút nữa cười sặc sụa.
An Tử Yến gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Có rất nhiều người bàn tán về chuyện này, nhưng họ chỉ nhìn bề ngoài, tùy tiện tung tin đồn mà không biết chân tướng sự thật. Anh có thấy như vậy là quá đáng không?”
“Ừ.” An Tử Yến lại trả lời.
Tô Cẩm Lê nhìn hai người bọn họ, cảm thấy mình và họ quả thực không có tiếng nói chung nên thở dài, tiếp tục tự oán hối tiếc với chính mình.
Cắn mấy miếng, An Tử Yến gắp một miếng thịt cho Tô Cẩm Lê: “Ngoan, đừng nghĩ, em không phải Quất Li Nhi, em hiện tại là Tô Cẩm Lê. Em sẽ không gặp phải bất kỳ sự không công bằng nào, bên cạnh đều là người yêu quý em, còn có một đám fans thích em.”
“Em biết mà!”
“Trong phim em thích thế tử gia, em hiện tại có thích không?” An Tử Yến chỉ vào Hồ Đằng hỏi.
Hồ Đằng ngơ ngác.
Tô Cẩm Lê lắc lắc đầu: “Hồ đại ca là bạn bè.”
“Đúng vậy, cho nên em không cần nghĩ nhiều, diễn viên phải hiểu được trong phim cùng hiện thực là hai thế giới, nếu không thật sự nhập diễn quá sâu, dễ bị phân liệt, làm cho mình còn không giống mình. Đây cũng là lý do anh không thích để cấp dưới chạy theo nhân thiết, rất mệt.”
“Nhưng……”
An Tử Yến đẩy đẩy trán Tô Cẩm Lê: “Ăn cơm đi, đừng nghĩ những cái đó, thực sự có một ngày em bị toàn thế giới phủ nhận, anh sẽ nghĩ mọi cách tẩy trắng em trước mặt toàn thế giới.”
Tô Cẩm Lê gật gật đầu, cầm lấy đũa ăn cơm, cảm thán: “Ăn ngon thật.”
Hồ Đằng ngồi đối diện nhìn bọn họ, không khỏi nhướng mày nói: “Tôi đối diễn với cậu, cho nên có thể cảm nhận cậu rất tiến bộ, đúng là rất lợi hại. Ban đầu tôi hơi sốt ruột, yêu cầu cậu quá mức, hơi áy náy.”
“Đừng anh Hồ, người nên xấu hổ phải là tôi!” Tô Cẩm Lê vội lắc đầu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
“Ừm, Vưu Lạp đâu, sao không thấy cô ấy?” Hồ Đằng vẫn vô cùng ấn tượng với người phụ nữ này, vừa mới đi lên liền đáp diễn với anh.
“Phó đạo diễn hy vọng cô ấy diễn nữ chính, hôm nay An đại ca lại đây, chị Vưu Lạp liền đi thử kính.” Tô Cẩm Lê trả lời.
Hồ Đằng gật đầu: “Ồ, tôi thấy kỹ năng diễn xuất của cô ấy không tệ, đáng tiếc năm đó cô ấy đã từ bỏ sự nghiệp của mình.”
An Tử Yến cũng nghĩ vậy: “Đúng vậy, ý nghĩ từ bỏ sự nghiệp của mình thật sự không đáng tin cậy. Cho dù cô ấy là phụ nữ, cũng phải tự kiếm tiền mới có cảm giác an toàn. Nhưng hiện tại Vưu Lạp có vẻ đã tiến bộ không ít, Cô ấy vừa mới ly hôn cách đây không lâu, vội vàng chạy khắp nơi quả thực là thiếu não.”
“Tôi đã nghe nói.”
Khi họ đang ăn, Lý Kiều Thanh cũng lại đây chào hỏi.
Hồ Đằng cùng Lý Kiều Thanh trong suốt quá trình không có vai diễn phối hợp, cho nên số lần gặp mặt không nhiều lắm, lần này Lý Kiều Thanh đặc biệt đến đây để chào hỏi Hồ Đằng.
Tô Cẩm Lê ngẩng đầu nhìn Lý Kiều Thanh, lấy điện thoại nhắn cho An Tử Yến: Anh Lý gần đây có vận đen, anh ấy luôn chăm sóc em rất tốt, em có nên giúp không?
An Tử Yến: Em đi sờ đầu?
Tô Cẩm Lê: Lần trước sờ đầu tiền bối liền cảm thấy có chút không ổn, anh Lý càng không phải loại người có thể đùa, thật khó khăn.
An Tử Yến: Vậy làm sao bây giờ? Bắt tay có được không?
Tô Cẩm Lê: Được thì được, nhưng công hiệu không bằng sờ đầu, vận may vào đầu anh biết không? Anh đã nghe vận may vào tay à?
An Tử Yến: Vậy em thử xem xem đi.
Tô Cẩm Lê nghĩ nghĩ rồi nhìn Lý Kiều Thanh, cảm thấy đột nhiên bắt tay cũng có chút đường đột.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nói với Lý Kiều Thanh: “Anh Lý, cho anh một thứ.”
Lý Kiều Thanh cười ha hả hỏi: “Cho tôi cái gì?” Đồng thời vươn tay tới.
Tô Cẩm Lê cầm tay Lý Kiều Thanh: “Cho anh vận may.”
Lý Kiều Thanh sửng sốt một chút, ngay sau đó liền bắt đầu cười to, nói chuyện với họ thêm vài lời rồi rời đi.
Cảnh tượng chiều nay quay xong Vưu Lạp đã trở lại, lúc ấy Tô Cẩm Lê còn đang đóng phim, thấy Vưu Lạp hứng thú bừng bừng mà tìm An Tử Yến nói chuyện, liền biết chắc việc đã thành.
Chúc phúc cậu đưa Vưu Lạp trước đó đã tan.
Chờ Tô Cẩm Lê đi qua, quả nhiên nghe được tin Vưu Lạp bắt được nữ chính.
Diễn với Hồ Đằng trong hai ngày đã hoàn thành, lần này cực kỳ thuận lợi, Hồ Đằng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tô Cẩm Lê là cùng Hồ Đằng kết thúc trong cùng một ngày, cho nên tiệc đóng máy cho hai người làm chung, mọi người cùng nhau chúc mừng.
Tô Cẩm Lê rất vui vẻ, đồng ý yêu cầu chụp ảnh chung của mọi người, định đi nghỉ ngơi lại thấy Hồ Đằng đang cùng Vưu Lạp nói chuyện phiếm.
“Thất thần gì đó?” An Tử Yến lại đây hỏi Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê mở to hai mắt nhìn An Tử Yến, túm An Tử Yến qua một bên: “Em nói cho anh một bí mật lớn!”
“Quay phim xong, đừng sợ gì nữa, chúng ta về phòng thôi.”
Tô Cẩm Lê chợt hiểu ý An Tử Yến, gật đầu rồi đi theo An Tử Yến.
Hai người ngầm hiểu ý trở về phòng của mình, ngay sau đó Tô Cẩm Lê xuyên tường tới phòng An Tử Yến, lập tức lôi kéo An Tử Yến hưng phấn nói: “Em vừa phát hiện một chuyện lớn!”
An Tử Yến vốn muốn ôm Tô Cẩm Lê, thấy Tô Cẩm Lê căn bản không có ý tứ này, lập tức gật đầu: “Em nói đi.”
Tô Cẩm Lê ngồi trên sô pha, bắt chéo chân hưng phấn nói: “Em vốn cho rằng chúc phúc em cho chị Vưu Lạp là dùng đi thử kính, sau đó em phát hiện em sai rồi, cô ấy được chọn dựa vào thực lực.”
“Chỉ vậy thôi?” An Tử Yến kỳ quái hỏi.
“Còn nữa! Chúc phúc em cho biến thành màu hồng phấn! Cho nên…… Biến thành vận đào hoa.”
“Em còn có chức năng này sao?”
“Nếu thật kiếm đi nét bút nghiêng, em còn có thể làm Tống Tử Quan Âm đó!” Tô Cẩm Lê vỗ ngực nói.
“Cho nên Vưu Lạp có vận đào hoa, với ai?”
“Hồ đại ca!”
An Tử Yến sửng sốt, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có khả năng: “Hai người bọn họ chiều cao thích hợp, đẻ con ra không phải vào đội bóng rổ cũng vào đội bóng chuyền.”
“Hồ đại ca người thế nào vậy?” Tô Cẩm Lê không hiểu Hồ Đằng lắm, dù sao bọn họ mới hợp tác có mấy ngày.
Hồ Đằng lúc đầu không kiên nhẫn với cậu, cậu cũng không đi trêu chọc Hồ Đằng, hiểu biết rất ít.
“Anh hợp tác với cậu ta một lần, người còn được, nhưng lại mang theo khí tức người sống chớ gần, bạn bè không nhiều lắm, nhân duyên cũng vậy, bò đến vị trí bây giờ toàn dựa vào kỹ thuật diễn. Yêu đương sao…… Nghe nói có bạn gái cũ, nhưng không biết là ai.”
Tô Cẩm Lê rơi vào ưu sầu.
“Vưu Lạp trải qua một lần hôn nhân thất bại, chắc chắn không ngốc, cô ấy tự hiểu rõ, em không cần phải xen vào.” An Tử Yến vỗ vỗ đầu Tô Cẩm Lê, để cậu đừng nghĩ nhiều, suy nghĩ cũng vô dụng.
Tô Cẩm Lê gật đầu, đột nhiên bổ nhào vào lòng An Tử Yến: “An đại ca, em nhớ anh.”
An Tử Yến bị nhào vào đứng không vững, điều chỉnh tư thế, ngồi trên sô pha đỡ cậu, đem Tô Cẩm Lê ôm vào trong lòng ngực hôn một cái lên trán: “Không phải nói rồi sao, kêu chồng.”
“Em hơi ngượng ngùng.”
“Ngượng ngùng gì, anh hiện tại là bạn trai em.”
Tô Cẩm Lê ghé vào ngực An Tử Yến, nghĩ nghĩ rồi mới kêu một tiếng: “Chồng ơi.”
“Ừm, bảo bối thật ngoan.”
Tô Cẩm Lê lập tức đã nhận ra không đúng: “Sao anh không gọi em là chồng?”
“Không cảm thấy kêu bảo bối càng trìu mến hơn sao?”
“Vậy em cũng gọi anh bảo bối.”
“Anh thích em gọi anh là chồng.”
Tô Cẩm Lê cuối cùng cũng nhận ra An Tử Yến đang lừa mình, cậu không vui bĩu môi, khẽ hừ một tiếng.
An Tử Yến vẫn cười đắc thắng, lại thay đổi tư thế, đè Tô Cẩm Lê trên sô pha, phủ phục ở trên người cậu hôn môi.
Tô Cẩm Lê căn bản không thể cự tuyệt, ôm bả vai An Tử Yến chủ động đáp lại.
Mới hôn được một lúc, điện thoại Tô Cẩm Lê lại vang lên.
Tô Cẩm Lê vội đẩy An Tử Yến ra lấy điện thoại, thấy người gọi tới là Thẩm Thành, lập tức bắt máy.
“Uy, anh!” Tô Cẩm Lê cố gắng bình tĩnh nói chuyện.
“Ừm, hôm nay em đóng máy đúng không?”
“Vâng, nhưng sau đó phải quay bù vài cảnh.”
“Tiệc mừng đã kết thúc rồi à?”
“Kết thúc rồi, em ở khách sạn.”
“Chỉ một mình?”
Tô Cẩm Lê nhìn An Tử Yến, nghĩ nghĩ rồi vẫn trả lời: “Vâng, một người.”
“Được, anh đã biết.” Thẩm Thành nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Cẩm Lê nhìn màn hình màn hình điện thoại, lập tức ý thức được có gì đó không ổn, Thẩm Thành sẽ theo hơi thở nhanh chóng tìm được cậu, tư thế này hiển nhiên là sắp tới rồi.
Cậu mới vừa đẩy An Tử Yến đứng dậy, định về phòng mình, đã thấy Thẩm Thành đi vào phòng An Tử Yến.
Sau khi Thẩm Thành tiến vào, nhìn đầu tóc lộn xộn của Tô Cẩm Lê, lại nhìn An Tử Yến trên sopha, mím môi không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.