Dị Giới Thú Y

Chương 201: Bị bán đứng




Thoát khỏi lưng núi có máu Long Hoàng bao quanh, Sở Thiên cảm thấy rõ ràng nhiệt độ đang giảm xuống.
Lấy thêm y phục khoác lên người Mặc Phỉ Đặc, Sở Thiên vẫy tay với Hi Nhĩ đang ở trên một con bạch điêu khác.
"Điện hạ, có chuyện gì vậy?" Hi Nhĩ vỗ vào bạch điêu, bay đến bên cạnh Sở Thiên.
"Ta muốn hỏi một chút, khi ngươi tới đây, có nhìn thấy một thiếu niên vóc người rất cao, mắt hắn nhìn không được tốt lắm, không nhìn rõ vật gì."
Sở Thiên vẫn còn nhớ chuyện lừa phỉnh La Tân về, tạm không nói thực lực của La Tân, chỉ dựa vào tài nấu nướng tài tình của hắn, cũng đủ để Sở đại thiếu gia hạ quyết tâm lừa hắn về nhà rồi.
"Ta không gặp." Hi Nhĩ nghiêng đầu, hét lớn với một đội bạch điêu: "Các ngươi có nhìn thấy người nào như vậy ở gần đây không!"
Bạch điêu ríu rít lắc đầu.
"Điện hạ, người đó là bạn ngài sao?" Hi Nhĩ vừa cười vừa nói, "Nếu điện hạ cần, một trăm vạn kim tệ! Chỉ cần một trăm vạn kim tệ, ta có thể giúp ngài tìm khắp sông băng này!"
Sở Thiên tặc lưỡi, cười nói: "Được, có điều trước khi ta gặp thương đội của gia tộc Phan Mạt Tư phải tìm thấy hắn."
"Chấp nhận!" Hi Nhĩ gọi một con bạch điêu, ghé tai dặn dò vài câu, sau đó con bạch điêu rời khỏi đội ngũ, bay về ngọn núi tuyết ở chỗ không xa.
Hi Nhĩ nói: "Ha ha, điện hạ yên tâm, ở trên sông băng này, không có người nào mà ta không tìm được!"
"Ồ? Lẽ nào ngươi là chủ nhân của nơi này?" Sở Thiên hỏi.
Hi Nhĩ ngẩng mặt cười, "Chủ nhân thì không dám, có điều trên con sông băng dài ba nghìn dặm này, các ma thú lớn nhỏ nào cũng phải nể mặt ta."
"Nơi này thời tiết lạnh như vậy, sao có nhiều ma thú thế?" Sở Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Đương nhiên có rồi, tuy đi lên tiếp phía Bắc là cực địa băng nguyên, cơ hồ không có ai có thể sống mà tới đó, nhưng chỗ này đã ấm hơn nhiều rồi. Ở gần ngọn núi tuyết, có không ít những ma thú có khả năng ngự hàn (chống lạnh) bẩm sinh." Nói rồi, Hi Nhĩ có chút tham lam nhìn về núi dãy núi tuyết, cười nói, "Tuy nơi này vô cùng lạnh, nhưng những ma thú có thể sống ở đây, chắc chắn là có thực lực, cũng có thể bán được giá tốt!"
Sở Thiên ngồi trên bạch điêu nhìn xuống vùng đất lớn, vùng đất phía nam xa xa hai màu đen trắng xen vào nhau, có lẽ là đường Sở Thiên đi lúc tới đây, còn phía bắc, lại là một màn khói trắng vây quanh, khiến người không thể xem rõ cảnh sắc ở đó.
"Chỗ đó chính là cực địa băng nguyên sao?" Sở Thiên chỉ về màn khói trắng phía Bắc hỏi.
"Vẫn không phải, cực địa băng nguyên thật sự còn phải đi lên tiếp về phía Bắc. Chỗ đó chẳng qua chi là lối vào băng nguyên." Hi Nhĩ giải thích: "Thứ màu trắng mà điện hạ nhìn thấy, kỳ thực không phải là vụ khí, mà là tuyết phong băng nhận! Trong đó, uy lực mỗi một bông tuyết đều không thấp dưới Băng hệ ma pháp cấp năm!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nhìn tấm màn trắng nối liền trời đất, trong lòng kinh ngạc không thôi, tạm không nói về tình hình bên trong cực địa băng nguyên, chỉ là một lối vào, nếu không có thực lực cấp sáu trở lên thì đừng hòng bước qua đó.
"Đúng rồi điện hạ, chúng ta bàn một vụ làm ăn thế nào?" Hi Nhĩ chợt nói.
"Làm ăn gì?" Sở Thiên hỏi.
"Ha ha, ma thú trên đại lục, cơ hồ ta đều có thể có được, nhưng chỉ có một ngoại lệ." Hi Nhĩ cười nói, "Hơn nữa, loài ma thú này rất nhiều người muốn có, giá tiền, đã có người ra giá đên nghìn vạn kim tệ."
Sở Thiên nheo mắt cười, "Ngươi nói là độc giác chiến mã của đế quốc Khải Tát?"
"Không sai, chính là độc giác chiến mã!" Hi Nhĩ hết cách nói, "Ta cũng từng bắt thử mấy con chiến mã bị thất tán trên chiến trường, nhưng chúng rời bỏ khỏi huấn luyện sư của Khải Tát không lâu thì chết. Nếu điện hạ có thể bán cho ta vài con chiến mã bất tử, giá tiền có thể thương lượng."
"Không thể nào!" Sở Thiên lắc đầu nói, "Tuy ta là hữu tướng đế quốc, nhưng cũng không biết chiến mã được nuôi dưỡng thế nào, các huấn mã sư của Khải Tát, toàn bộ đều có huyết thống hoàng thất!"
Hi Nhĩ vẫn không cam lòng, tiếp tục hỏi: "Điện hạ là Thánh Tế Tự, cho dù không có huấn mã sư, chẳng lẽ cũng không thể kiếm được vài con chiến mã sống sao?"
"Ngươi không cần nói nữa." Sở Thiên nghiêm sắc mặt nói, "Độc giác mã là bí mật lớn nhất của đế quốc Khải Tát, ta sẽ không bán bí mật này!"
Ở trên đại lục Huyễn thú đã lâu, dần dần, Sở Thiên cũng đã coi mình là một người Khải Tát, tuy Sở Thiên thích kim tệ, nhưng có những thứ vẫn không thể bán được.
Hi Nhĩ gượng gạo cười, không tiếp tục quấy nhiễu nữa, chuyển chủ đề nói: "Ha ha, ta thiếu chút nữa quên chúc mừng điện hạ!"
"Ta có chuyện vui gì sao?" Sở Thiên ngạc nhiên hỏi.
"E rằng điện hạ sắp được tấn phong thành thân vương rồi." Hi Nhĩ cười ha hả giải thích, "Từ năm nghìn năm trước, khi Cách Lan Đặc đại đế xây dựng đế quốc Khải Tát, lực lượng của Khải Tát vẫn luôn bị Thú tộc của đại thảo nguyên kiềm chế, hôm nay điện hạ mang về điều ước không xâm phạm lẫn nhau, cũng đồng nghĩa điện hạ đã giải quyết sự uy hiếp của phía Bắc đế quốc, công lao này, còn không đủ đế phong vương sao?"
"Vẫn không được!" Sở Thiên cười nói, "Theo quân quy của Khải Tát, mở rộng biên cương lãnh thổ vạn lý mới có thể phong vương, ta còn kém xa! Hơn nữa ta lại mang đến tai họa cho Thú tộc, e rằng còn có tội."
"Điện hạ nói đùa rồi, cơn hồng thủy đã cuốn đi một nửa lương thực của đại thảo nguyên, hiện tại Thú tộc còn đâu thời gian gây phiền phức cho điện hạ chứ?"
Hi Nhĩ tiếp tục nói: "Đợi đế quốc mang quân đoàn Hỏa Long tinh nhuệ nhất đóng tại Hồng Thổ hạp cốc điều lên phía nam Thái Thạch Bảo, đến lúc đó, đế quốc Lôi Tư tuyệt đối không phải là đối thủ của Khải Tát. Ha ha, dựa vào thực lực của điện hạ, đánh chiếm mấy vạn lãnh thổ của Lôi Tư không phải quá dễ dàng sao?" Nghe xong lời này, Sở Thiên nheo mắt lại.
Dưới hoàng cung thành Bàng Bối, những bức tượng khắc uy áp thiên hạ, vương khí ngập trời, đến nay Sở Thiên vẫn không thể quên, một trăm bảy tám vị tiên hoàng Khải Tát, nhưng lại chỉ có một trăm bảy mười bảy pho tượng khắc, thiếu độc mỗi tượng Khai Quốc Thánh Vũ Đại Đế, Cách Lan Đặc!
Trong sách sử đế quốc: năm nghìn ba trăm năm lịch sử ma pháp, đại đế một kiếm trảm sát thập đại cấm chú pháp sư, trăm vạn đại quân của vương triều Ca Đặc không chiến mà tan, đế quốc thành lập!
Thánh Vũ Đại Đế uy vũ cường thế như vậy, mà ngay cả một tượng khắc cũng không để lại, ở vị trí của Cách Lan Đặc, lại chỉ đặt tượng của thê tử ngài, quốc mẫu Hải Đế của Khải Tát.
Tốc độ của bạch điêu rất nhanh, khi trời vừa hửng sáng, bọn Sở Thiên đã rời khỏi dãy núi tuyết.
Nhìn vùng đất đen trắng giao nhau dưới chân, Sở Thiên trong lòng yên tâm phần nào, ít nhất hiện tại hắn đang đi về con đường phía nam.
"Điện hạ, chúng ta đến rồi!" Hi Nhĩ chỉ vào khoảng đất trống phía dưới nói.
Sở Thiên nhìn theo cánh tay của Hi Nhĩ, phía dưới là một vùng đất đen, không có băng tuyết, khí hậu đã ấm hơn rất nhiều, có mấy gian nhà được xây bằng đá đơn độc đứng đó.
Hạ cánh xuống vùng đất trống, Sở Thiên chau mày hỏi: "Sao không có ai?"
"Điện hạ đừng vội." Hi Nhĩ cười nói, "Nơi này là nơi dừng chân tạm thời của thương đội Phan Mạt Tư, cứ cách mười ngày, họ mới đến đây giao dịch một lần với ta. Cho nên điện hạ phải ở đây đợi thêm mấy ngày nữa."
"Vậy được rồi, ta sẽ đợi thêm vài ngày." Sở Thiên gật đầu, nói: "Ngươi nhanh chóng tìm cho ta vị thiếu niên kia đi."
………………………….
Ba ngày đã trôi qua, sáng sớm mai thương đội Phan Mạt Tư sẽ đến đây, nhưng Sở Thiên vẫn chưa có tin tức của La Tân.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng đỏ trên bầu trời, Sở Thiên suy nghĩ có nên ở đây đợi La Tân thêm mười ngày nữa, còn Mặc Phỉ Đặc lại ở phía sau Sở Thiên, bắt chước Sở thiên chắp tay nhìn vầng trăng.
Rất nhanh, cổ của Mặc Phỉ Đặc đã nhức mỏi, oán trách nói: "Trên mặt trăng có cái thứ gì ư? Sao ngươi cứ nhìn nó thế?"
Sở Thiên thấy buồn cười, biết Mặc Phỉ Đặc đã hiểu lầm.
Mặc Phỉ Đặc ra dáng một người lớn thở dài, lắc lư đầu nói: "Ài! Lại đến ngày trăng tròn rồi, mỗi lần nhìn vầng trăng tròn vằng vặc, ta lại muốn ăn bánh chu linh."
Thiên văn của đại lục Huyễn Thú rất kỳ lạ, vầng trăng không những màu đỏ, hơn nữa cứ ba tháng mới có một lần trăng tròn.
Hi Nhĩ bước ra từ trong ngôi nhà đá, nói: "Điện hạ, thương đội của gia tộc Phan Mạt Tư đến rồi, ngài có thể về nước rồi."
Sở Thiên nghĩ một lát, cuối cùng quyết định không đợi La Tân nữa.
"Tốt. Chúng ta lập tức đi ngay, có điều người của ngươi cứ tiếp tục giúp ta tìm vị thiếu niên đó.
Trong bầu trời, một chiếc phi thuyền Tùng Bách Lâm treo gia huy của gia tộc Phan Mạt Tư từ từ hạ xuống, Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc bước lên đó, không ngờ, Hi Nhĩ cũng đi lên theo.
"Hi Nhĩ, ngươi cũng đi Khải Tát sao?" Sở Thiên ngạc nhiên hỏi.
Hi Nhĩ nói một cách mơ hồ: "Ồ, ta thuận đường đi làm một chuyện làm ăn."
Sở Thiên không nghi ngờ gì, cùng Mặc Phỉ Đặc ngồi lên ghế. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Phi thuyền bay lên trên không, chậm rãi bay về hướng nam. Lúc này, Sở Thiên cuối cùng cũng phát hiện có chút cổ quái, người của gia tộc Phan Mạt Tư đâu?
"Hi Nhĩ, chiếc phi thuyền này đúng là của gia tộc Phan Mạt Tư không?"
Sở Thiên quay đầu, muốn hỏi Hi Nhĩ, nhưng không ngờ, Hi Nhĩ hào sảng lúc này đã lộ ra bộ dạng của kẻ nham hiểm, cười lạnh nói: "Phất Lạp Địch Nặc, chiếc phi thuyền này không phải của gia tộc Phan Mạt Tư, mà là của ta!"
"Ngươi có ý gì?" Sở Thiên nheo mắt đứng dậy.
"Ha ha!" Hi Nhĩ phá lên cười, "Ta đã nói rồi, ta thuận đường đi làm ăn mà!"
Âm độc cười một tiếng, Hi Nhĩ tiếp tục nói: "Nhưng chuyện làm ăn của ta chính là ngươi. Ha ha, đã bán ma thú mấy trăm năm này rồi, hôm nay, ta phải nếm thử xem bán Thánh Tế Tự sẽ có cảm giác gì!"
"Ồ, đúng rồi." Hi Nhĩ sắc mặt lạnh băng, nói: "Ta để ngươi đợi ba ngày, chính là để thông báo cho nhà mua đến nhận hàng! Cho nên ngươi rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy người muốn mua ngươi rồi."
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên nộ khí xung thiên, Con mẹ nó! Lão tử lại bị lừa rồi!
Ngưng thần nhìn Hi Nhĩ, Sở Thiên nhanh chóng tính toán, hiện tại phi thuyền đã trên độ cao mấy trăm thước, cho dù có dùng thuật ẩn thân cũng không thoát được, hơn nữa thực lực của Hi Nhĩ cũng không rõ lắm, hắn không muốn mạo hiểm.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên chậm rãi cười, thong thả ngồi xuống ghế, hỏi: "Là ai muốn có ta?"
Thấy thái độ ung dung của Sở Thiên, Hi Nhĩ cười lớn nói: "Ha ha, điện hạ quả thật can đảm! Nhưng ta sẽ không bán đứng khách hàng, đợi lát nữa ngươi sẽ có thể tự mình nhìn thấy hắn."
Sở Thiên nhắm mắt lại nằm nghiêng trên ghế, không nói thêm lời nào.
Mãi cho đến khi rất lâu, Sở Thiên bỗng cảm thấy xung quanh tối sầm lại, mở mắt ra nhìn qua cửa sổ trong khoang phi thuyền, thì là là một phi thuyền to hơn xuất hiện ở phía trên.
Khoang thuyền lớn chậm rãi mở cửa, thu phi thuyền của Hi Nhĩ vào bên trong.
"Điện hạ, chúng ta đi thôi!" Hi Nhĩ dẫn Sở Thiên cùng Mặc Phỉ Đặc đi ra phi thuyền, tiến vào một phòng được trang trí hào nhoáng.
"Phất Lạp Địch Nặc thánh đồ, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, thì ra là Lan Đức đại giáo chủ!" Sở Thiên nheo mắt cười, người bắt hắn, lại là Quang Minh thánh điện của Giáo Đình!
"Đại giáo chủ sao lại dùng cách này mời ta đến đây? Ha ha, chúng ta còn là quan hệ hợp tác mà!"
Sở Thiên biết Lan Đức còn có chỗ cần dùng đến mình, cho nên không cần lo lắng về an toàn tính mạng nữa.
"Ta cũng không có cách nào khác!" Lan Đức thị ý cho Sở Thiên ngồi xuống, cười nói, "Hôm đó sau cơn hồng thủy ở thánh địa, ta chỉ biết thánh đồ ngươi đi về phía bắc, nhưng ở nơi băng tuyết khắp trời này, cũng chỉ có Hi Nhĩ có thể tìm được ngươi. Cho nên ta mới mời hắn." Dứt lời, Lan Đức nhìn Hi Nhĩ một cái, sau đó Hi Nhĩ biết ý lui ra ngoài.
"Đại giáo chủ tìm ta có chuyện gì?" Sở Thiên ngồi xuống hỏi.
"Lúc cơn hồng thủy xuất hiện, trong tay điện hạ nắm một trường kích."Lan Đức chợt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, nói, "Ta muốn thanh trường kích đó!"
Sở Thiên chau mày, thanh trường kích sớm đã bị mất tích trong cơn hồng thủy đó rồi. Có điều Sở Thiên nheo mắt nói: "Chỉ cần ngươi đưa chúng ta về Khải Tát, ta lập tức đưa nó cho ngươi!"
"Hà tất phải vậy?" Lan Đức cười nói, "Thứ đó không có ích gì với điện hạ, chi bẳng đưa cho ta là xong."
"Chỉ cần ngươi đưa cho ta trường kích đo, trong ước định lúc trước của chúng ta, ta còn có thể cho ngươi nhiều thứ hơn!" Lan Đức hòa ái cười, lộ ra một bộ mặt thánh khiết của người thần chức nên có, "Ngươi mang lại tai họa cho Thú Tộc, chỉ cần cho ta trường kích, ta có thể chế tạo thêm một thần dụ, khiến Thú tộc không tìm ngươi gây phiền phức nữa!"
"Nếu ta không đưa thì sao?" Sở Thiên phản vấn lại, "Chẳng lẽ ngươi còn có thể giết ta? Ha ha, ngươi còn cần ta giúp ngươi đối phó với Hắc Ám thần điện đấy!"
Sắc mặt Lan Đức biến đổi, lạnh lùng quát: "Phất Lạp Địch Nặc!"
Sở Thiên làm biếng nhấc mắt lên nhìn Lan Đức, "Thanh trường kích đó đã mất trong cơn hồng thủy rồi, thế nào? Ngươi còn muốn giết ta thật sao?"
Lan Đức hít mạnh một hơi, kiềm chế sự tức giận của mình, hắn không muốn kế hoạch của mình bị ảnh hưởng, bèn nói: "Nơi này ngoài ngươi và đứa trẻ này ra, còn lại đều là người của ta, ta có thể lục soát tìm thanh trường kích trên người ngươi, sau đó mới đem ngươi về Khải Tát, như vậy, dựa vào thân phận Quang Minh đại giáo chủ của ta, cho dù ngươi nói cho người khác, cũng không ai tin rằng ta cướp đồ của ngươi."
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên nhún vai ra vẻ không có gì, cười nói, "Vậy thì ngươi soát đi!"
Lan Đức sửng sốt, sau đó hét lớn ra phía cửa: "Người đâu, lục soát hai người này cho ta!"
Mấy kỵ sĩ của Giáo Đình xông vào, lục soát Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc khắp lượt từ trong ra ngoài. Nhưng không có phát hiện gì, còn Lời nguyền của Tử Thần, trong lần tranh đấu cùng trường kích đã trở nên ảm đạm vô sắc, tuy công năng vẫn còn, nhưng bên ngoài nhìn ra không khác nhuyễn giáp hộ thân bình thường.
Lan Đức cau mày, chỉ vào tay trái của Sở Thiên: "Lấy không gian giới chỉ của hắn cho ta!"
Rất nhanh, không gian giới chỉ đã đến tay Lan Đức.
Không gian vật phẩm có hai loại, một là loại thông thường không có cấm chế, chỉ cần là người có ma pháp thì có thể mở ra. Còn loại thứ hai, chính là loại đã có sinh mệnh lạc ấn của chủ nhân như Sở Thiên, chỉ có chủ nhân mới có thể mở ra!
"Mở nó ra!" Lan Đức lạnh lùng nói.
Sở Thiên tự tin rằng Lan Đức không biết những thứ trong không gian giới chỉ, bèn đón lấy chiếc nhẫn, sau đó một đống thứ lộn xộn ngổn ngang bày khắp phòng.
Lan Đức vội vàng ngồi xổm xuống tìm kiếm trong đống tạp vật đó.
Một đống đồ ăn vặt, mấy chục tấm thủy tinh tạp, dụng cụ phẫu thuật, còn có y phục và quyển trục dự trù, những thứ này Lan Đức không có hứng thú.
Khi Lan Đức cầm cuốn sổ của nữ thần Sinh Mệnh lên, Sở Thiên làm như người yêu thương đệ đệ của mình, ôm chặt Mặc Phỉ Đặc vào lòng, không để hắn nhìn thấy cuốn sổ.
Một cuốn sách nát không thể đọc hiểu được, Lan Đức do dự một lát rồi ném nó đi.
Lại nhấc lấy Lưỡi đao Phán Quyết, Lan Đức xem xét thanh đao rỉ sắt này một hồi, sau đó đặt nó sang bên, Cuối cùng, Lan Đức đã kiểm tra hết tất cả các thứ, quát hỏi: "Thanh trường kích đó rốt cuộc ở đâu?"
Sở Thiên dang hai tay ra, nói: "Ta đã nói rồi, nó bị mất trong cơn hồng thủy rồi."
"Không thể nào, Chiến Thần Kích…"
Lan Đức bất chợt phát hiện mình nói lỡ lời, bèn lập tức đổi giọng nói: "Phất Lạp Địch Nặc thánh đồ, ngươi là Thánh Tế Tự không có pháp lực, thứ đó không hề có tác dụng gì với ngươi, chúng ta có thể coi chuyện ngày hôm nay như chưa từng xảy ra, sau này còn có thể tiếp tục hợp tác, nói đi, ngươi muốn gì, mới đem trường kích giao cho ta."
"Ngươi cần ta nói bao nhiêu lần nữa!? Thứ đó đã…"
Phi thuyền bỗng truyền tới một tiếng xé toạc thê lương, tiếp sau đó, ầm! Khoang phi thuyền bị nổ toang ra thành một lỗ hổng lớn.
Xoẹt! Xoẹt!
Hai luồng điện đen kịt lao vào trong lỗ hổng, vây quanh người Sở Thiên rồi kéo hắn ra ngoài.
"Thánh điện võ sĩ! Bắt hắn về đây!" Lan Đức quát lớn.
Mấy chục đạo kim quang lao ra từ trong phi thuyền, bổ vào Sở Thiên.
Sở Thiên bị điện quang quấn lấy, nhưng lại không bị chút thương tổn nào, ngẩng mặt nhìn, hai đạo điện quang này đến từ một con chim đầu ưng mình phượng.
Tốc độ của đại điêu vượt xa các thần điện võ sĩ, Sở Thiên trong chớp mắt đã biến mất.
"Có khí tức của thần lực? Chẳng lẽ là người của Hắc Ám thần điện?" Sắc mặt Lan Đức chợt biến, nghiến răng nói: "Chiến Thần Kích không thể rơi vào tay của chúng, pháo ma pháp chuẩn bị!"
Ở nơi xa, trên khoảng đất trống cách xa hơn mười băng sơn (núi băng), Liên Thành đang mỉm cười đợi ma sủng của mình đem Sở Thiên đến: "Ha ha, theo dõi người của Giáo Đình, quả nhiên tìm được Phất Lạp Địch Nặc."
Nhưng sau khi nhìn thấy trên phi thuyển lóe ra ánh sáng của pháo ma pháp, mặt hắn ngưng trọng lại.
"Hừ!" Liên Thành hừ nhạt một tiếng, sau đó trở tay rút một thanh đoản kiếm từ lưng ra, nhẹ nhàng ném lên bầu trời.
"Thượng cổ kiếm kỹ ----Phong!"
Theo giọng nói của Liên Thành, thanh đoản kiếm bỗng mềm mại như dòng nước, dần dần biến mất trong cơn gió lạnh trên núi.
Trong cơn gió lạnh mãnh liệt, một cơn gió nhẹ thổi đến phi thuyển, tiếp theo đó, khí nang được yểm ma pháp phòng hộ trên phi thuyển, đã bị thủng một lỗ lớn.
Khí nang bị vỡ, phi thuyền ngay lập tức mất thăng bằng, trong không trung nghiêng ngả, nhưng, pháo ma pháp đã được chuẩn bị vẫn không ngừng lại.
Ầm! Ầm!....
Ánh sáng từ pháo ma pháp bắn loạn khắp nơi, tạo ra từng trận phản hồi lại ở băng sơn, trong chớp mắt, dãy băng sơn dài đã có tuyết lở.
"Ài! Xin các người giữ yên tĩnh được không?" Một âm thanh êm ái truyền vào tai của mọi người, "Có người cần được nghỉ ngơi…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.