Dị Giới Thú Y

Chương 202: Khải Tát?




"Yên tĩnh một chút được không? Được không…"
Giọng nói êm ái vang vọng trong băng sơn, khắc sâu vào tâm trí của mỗi người, một cảm giác cao quý và thanh nhã, vô cùng dễ nghe.
Trong lúc hoảng hốt, dường như đất trời ngừng chuyển, ngay cả phi thuyền bị mất thăng bằng, cũng từ từ hạ cánh xuống đất.
Lan Đức há hốc miệng, không biết làm gì, giọng nói êm ái đó ẩn chứa một sức mạnh, đã vượt qua phạm vi hắn có thể tiếp thụ được.
Còn Liên Thành từ khi giọng nói ấy vang lên, sắc mặt ngưng trọng dị thường.
Vận thượng cổ thần kỹ, Liên Thành khống chế âm thanh nhỏ lại, truyền đến tai ma sủng của mình, "Lôi Mạc Tư, thả Phất Lạp Địch Nặc ra trước, về ngay bên cạnh ta."
Két!
Lôi Mạc Tư kêu lên một tiếng, thu lại hai đạo điện quang đang giữ lấy Sở Thiên, sau đó biến mất trong không khí.
Đợi ma sủng về bên cạnh mình rồi, Liên Thành quát nhẹ: "Hợp thể!"
Trong chớp mắt, Liên Thành lại biến thành một quái vật đầu ưng thân người.
Còn lúc này Lan Đức cũng đã khôi phục lại sau sự kinh hãi, lệnh cho thuộc hạ coi chừng Sở Thiên vừa từ trên trời rơi xuống đất, và Mặc Phỉ Đặc trong phi thuyền, sau đó nói: "Ta là Lan Đức, Quang Minh đại giáo chủ của Giáo Đình, ngươi là ai?"
"Ài!" Tiếng thở dài vang lên, "Cực địa băng nguyên không phải là chỗ các ngươi nên tới, mau về đi!"
Một cơn gió lạnh như đao cương thổi qua, Lan Đức rùng mình một cái, lúc này hắn phát hiện, khi phi thuyền đuổi theo Lôi Mạc Tư, đã bay tới lối vào của cực địa băng nguyên.
Tấm màn do phong tuyết băng nhận hợp thành đã ở trước mắt, bông tuyết rơi xuống, cho dù là tảng băng kiên cố thế nào cũng bị vỡ nát.
"Ca ca, ta… ta lạnh!" Mặc Phỉ Đặc đã bị đông lạnh đến khuôn mặt trắng bệch, hô hấp cũng dồn dập
Sở Thiên vội vàng chạy đến, ôm Mặc Phỉ Đặc vào lòng.
Lan Đức sau khi nghe lời cảnh cáo, do dự một hồi, sau đó nghiến răng, quát: "Vừa rồi là ngươi cướp Phất Lạp Địch Nặc sao?"
"Phất Lạp Địch Nặc?" Giọng nói tỏ ra kinh ngạc, "Ngươi nói người vận pháp bào Tế Tự kia là hữu tướng Khải Tát Phất Lạp Địch Nặc?"
Lan Đức ngạc nhiên, biết mình đã đoán sai.
"Vậy được, Phất Lạp Địch Nặc lưu lại, người khác đều đi đi!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chẳng lẽ lão tử hiện tại rất có giá sao? Sở Thiên trề môi, bắt đầu tính toán bước tiếp theo.
Chiến Thần Kích còn chưa đến tay, Lan Đức sao có thể để lại Sở Thiên? Lén ra hiệu cho thủ hạ của mình, sau đó quát: "Đưa Phất Lạp Địch Nặc đi!"
Dứt lời, Lan Đức dẫn đầu phóng người chạy về phía xa.
"Chủ nhân, chúng ta làm gì? Có cần đuổi theo?" Người Liên Thành vang lên tiếng của Lôi Mạc Tư.
"Chờ thêm một chút!" Liên Thành nói: "Lan Đức không thoát được đâu!"
Quả nhiên, Lan Đức không chạy được bao xa, phong tuyết băng nhận liền có một trận thổi qua, đè mạnh hắn xuống đất, những thánh điện võ sĩ mang theo Sở Thiên cũng bị gió thổi đến khó nhích được nửa bước.
Lan Đức phẫn hận bò dậy, nhìn theo phương hướng của phong tuyết băng nhận, sau đó nghiến răng, "Thả Phất Lạp Địch Nặc ra, chúng ta đi!"
Ngay cả phi thuyền cũng không để ý đến, người của Giáo Đình hốt hoảng bỏ trốn.
Hi Nhĩ vẫn còn trong phi thuyền, thấy tình hình không ổn, lập tức đuổi theo hướng Lan Đức vừa chạy trốn.
Rất nhanh, trước phong tuyết băng nhận chỉ còn lại Sở Thiên, đương nhiên, còn Liên Thành ở trên băng sơn phía xa, dùng đôi mắt ưng không có đồng tử nhìn chằm chằm vào Sở Thiên.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên bày ra vẻ thần côn chuẩn mực, lớn tiếng nói: "Xin chào, ta chính là Phất Lạp Địch Nặc…"
"Ngươi cũng đi đi!" Lần này giọng nói còn hòa ái hơn trước, nhẹ nhàng nói với Sở Thiên: "Người của Giáo Đình đã đi rất xa rồi, ngươi cũng an toàn rồi."
Xem ra vị cao thủ tuyệt thế này không phải là kẻ thù, Sở Thiên nheo mắt cười.
"Ta là một Thánh Tế Tự không có pháp lực. Vốn không thể nào một mình sống mà ra khỏi chốn này." Sở Thiên chán nản nói, sau đó, lại nhấc Mặc Phỉ Đặc đang gần bị đông cứng lên, "Người có thể ra đây giúp ta không, đệ đệ của ta sắp bị đông cứng mà chết rồi."
"Đứa trẻ đáng thương…"
Xem ra bộ dạng của Mặc Phỉ Đặc đã khiến người này động lòng. Theo giọng nói ấy, một nữ nhân vận bạch y, mái tóc vàng óng, có dung mạo tuyệt trần chậm rãi bước ra từ trong phong đao tuyết nhận.
Không có bất cứ phòng vệ nào, nhưng gió tuyết lại tự động cuốn ra trước người nàng.
Sau khi xem kỹ dung mạo của người đó, Sở Thiên thiểu chút nữa ngất đi.
Sắt Lâm Na!
Thì ra là vị hôn thê của Sở Thiên, Sắt Lâm Na!
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên tinh thần hoảng hốt không nói ra lời, "Sắt Lâm Na…"
"Ha ha," người đến khẽ cười, "Ta và Sắt Lâm Na đích thực rất giống nhau."
Sở Thiên nhìn nữ nhân có dung mạo giống Sắt Lâm Na trước mắt mình, trong lòng rất nghi hoặc, quá giống rồi, ngoài tuổi tác có vẻ lớn hơn một chút ra, còn lại cơ hồ giống như tạc tượng!
Lập tức, Sở Thiên linh quang chợt hiện, nghĩ đến dưới hoàng cung Khải Tát, bức tượng nằm ở trước các lịch đại tiên hoàng. Sau đó, Sở đại thiếu gia nheo mắt cười.
Tay phải phủ lên ngực, tay trái chúc xuống, Sở Thiên khom lưng, dùng một lễ nghi quý tộc chuẩn mực bái chào, sau đó nghiêm túc nói: "Hữu tướng Khải Tát, thủ tịch Tế Tự cung đình, Thượng Cổ Thánh Tế Tự cấp chín, công tước Phất Lạp Địch Nặc bái kiến quốc mẫu!"
Nữ nhân này, chính là tổ tiên của Sắt Lâm Na, hoàng hậu của Thánh Vũ đại đế Cách Lan Đặc, quốc mẫu Khải Tát --- Hải Đế!
Hải Đế nghi hoặc chớp mắt, hỏi: "Ngươi biết ta?"
Đương nhiên là biết, lão tử tận mắt nhìn thấy tượng khắc hình bà!
Sau khi được máu Long Hoàng cải tạo, Sở Thiên không những cơ thể mạnh khỏe lên, hơn nữa tinh thần và trí nhớ cũng đạt đến mức độ kinh người, tuy ban đầu chỉ ở trong hoàng cung xem một lần, nhưng hắn vẫn nhớ rõ bức tượng quốc mẫu đặt ở hàng đầu tiên.
"Làm sao có thể?" Hải Đế lắc đầu, nói: "Ta chỉ để lại một bức tượng dưới địa cung trong thành Bàng Bối…"
Nói rồi, Hải Đế chợt ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, vội hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đã đi qua nơi đó!?"
Sở Thiên nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Ta đã đi!"
Thần tình của Hải Đế rất phức tạp, kỳ quái hỏi: "Ngươi cũng nhìn thấy pho tượng đó rồi?"
Sở Thiên gật đầu.
"Thì ra ngươi đều biết rồi…" Hải Đế ảm đạm nhìn Sở Thiên.
"Lúc trước ta không xác định lắm, nhưng hiện tại biết rồi." Sở Thiên nói.
"Nếu như ngươi đã biết chuyện pho tượng… Ài, bỏ đi. Ngươi là vị hôn phu của Sắt Lâm Na, cũng được coi là tử tôn của ta rồi." Hải Đế thở dài, nói: "Đừng nói chuyện này cho người khác biết."
Sở Thiên nhìn người nữ nhân đã hơn năm nghìn tuổi trước mắt mình, nói: "Ta có thể không nói cho người khác biết, nhưng bà cũng phải nói cho ta biết, tại sao bà có thể sống lâu như vậy, còn hậu đại của bà là Sắt Lâm Na lại không sống được quá năm mươi tuổi!"
"Ta cũng không biết." Hải Đế cười khổ lắc đầu, "Nếu như ta biết, con cháu của ta sẽ không phải chết khi chúng chỉ mới năm mươi tuổi."
Dứt lời, Hải Đế nhẹ nhàng lướt tay qua người Mặc Phỉ Đặc, tiếp sau đó, Sở Thiên chỉ cảm thấy Mặc Phỉ Đặc trong lòng mình đã ấm hơn.
"Được rồi, đệ đệ ngươi không sao rồi." Hải Đế lại chỉ vào phi thuyền đã bị phá hủy, nói: "Trong đó còn có một phi thuyền nhỏ, ta sẽ bổ sung cho nó thêm pháp lực, đủ để các ngươi bay về Khải Tát."
Sở Thiên đứng yên không nhúc nhích, ngược lại còn mỉm cười nhìn Hải Đế.
"Tại sao ngươi còn không đi?" Hải Đế hỏi.
Sở Thiên nhìn băng tuyết phong nhận trước mặt, sau đó nói: "Nếu như quốc mẫu còn sống, vậy Cách Lan Đặc đại đế thì sao? Ta muốn gặp ngài!"…
"Cách Lan Đặc sẽ không gặp ngươi đâu." Hải Đế nói: "Ta biết ngươi muốn để ông ấy giúp ngươi kéo dài tuổi thọ cho Sắt Lâm Na, nhưng điều này không thể nào, đã năm nghìn năm rồi, cho dù là khi Khải Tát sắp bị mất nước, ông ấy cũng không ra tay, ài, thân thể của ông ấy, đã không thể tiếp tục sử dụng thần lực rồi."
……………………..
"Chủ nhân! Cách Lan Đặc ở chỗ này!"
Phía xa, Lôi Mạc Tư vui mừng kêu lên với Liên Thành.
"Ngươi câm miệng!" Liên Thành thảng thốt biến sắc.
Hiện tại hắn đang ở cách Hải Đế chẳng qua chỉ có mười ngọn núi tuyết, cự ly này đổi với một tuyệt đại cao thủ có thần lực, thực sự không đáng là gì, vừa rồi Liên Thành và ma sủng hợp thể, chính là vì sợ Hải Đế phát hiện.
Hiện tại Lôi Mạc Tư vui mừng quá độ, giọng nói có chút to, e rằng, họ không thể nào thoát khỏi tai của Hải Đế nữa.
…………………………
"Người nào? Ra đây!" Hải Đế chợt quát lên về phía xa.
Sở Thiên sững người, nhìn quanh một vòng, nhưng lại không có phát hiện gì, "Quốc mẫu, nơi này còn người khác sao?"
Hải Đế không trả lời, mà chăm chăm nhìn về hướng của Liên Thành.
"Ngươi nếu không ra đây, thì đừng trách ta!"
Nói rồi, Hải Đế giơ cao hai tay, sau đó nhẹ nhàng khép lại, "Sự lãnh khốc của nữ thần Băng Tuyết!"
Khi Hải Đế giang rộng tay một lần nữa, băng tuyết phong nhận thông thiên diệt địa dường như đang di động, bông tuyết ngập trời bay thẳng về hướng Liên Thành, những nơi đi quá, băng sơn toàn bộ bị che phủ một tầng bông tuyết trong suốt, sau đó, nứt toát ra trong tiếng bì bộp.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên trợn tròn mắt nhìn.
Sự lãnh khốc của nữ thần Băng Tuyết ---- cấm chú mạnh nhất trong Băng hệ ma pháp! Chiêu này năm xưa Mặc Phỉ Đặc đã dùng qua, hơn nữa thiếu chút nữa đã giết Sở Thiên, hôm này trong tay Hải Đế, còn mạnh hơn Mặc Phỉ Đặc một bậc.
Không cần phát động chú ngữ, chỉ dựa vào đôi tay dẫn phép, cho dù là pháp sư mạnh nhất trong thời đại ma pháp, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi!
"Ma pháp? Hừ!" Liên Thành vẫn giữ mình trong bộ dạng đầu ưng thân người, lộ ra một nụ cười khinh thường.
Xoẹt!
Thanh trường kiếm có hình trăng khuyết đỏ ở chuôi đằng sau lưng Liên Thành đã được rút ra khỏi vỏ.
"Thượng cổ kiếm kỹ ----Hỏa!"
Trong tiếng gió vù vù, thân thể của Liên Thành chợt hòa thành một đạo hỏa quang nhỏ dài, ập thẳng tới cơn gió tuyết.
Khi có bông tuyết đến gần người, lập tức bị ngọn lửa làm tan chảy, Liên Thành như một con hỏa long mạnh mẽ, xuyên trong gió tuyết, chớp mắt đã bay ra khỏi phạm vi của cấm chú, đến trước mặt Hải Đế và Sở Thiên.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên lần đầu tiên phát hiện, thì ra cấm chú cũng có lúc bị vô hiệu hóa! Tiếp sau đó, Sở Thiên nhìn thấy quái vật đầu ưng mình người trước mắt mình.
"Thần lực?" Hải Đế cảm nhận được thuộc tính sức mạnh của Liên Thành, bèn hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại có thần lực?"
Liên Thành phát ra một thanh âm cổ quái khàn khàn, "Cách Lan Đặc có phải ở cực địa băng nguyên!?"
Hải Đế chợt biến sắc mặt, kéo Sở Thiên lui về sau một bước.
Đối thoại mà Lôi Mạc Tư nghe thấy, cùng với phản ứng của Hải Đế, đủ đế Liên Thành xác định nơi hạ lạc của Cách Lan Đặc.
"Hừ!"
Hừ nhạt một tiếng, Liên Thành không để ý Hải Đế, tung người nhảy vào tấm màn băng tuyết băng nhận.
"Đứng lại!" Hải Đế cuống lên, vội vàng đuổi theo hắn.
……………………
Sở Thiên còn lại đó, ôm lấy Mặc Phỉ Đặc không biết mình nên làm gì.
Về nước? Hải Đế còn chưa truyền pháp lực vào phi thuyền, đuổi theo? Nhưng Sở Thiên lại sợ không qua nổi tầm màn phong tuyết.
Nhìn Mặc Phỉ Đặc trong lòng mình, khí sắc của đứa trẻ này đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lấy thêm vài bộ y phục khoác lên cho Mặc Phỉ Đặc, sau đó Sở Thiên rút ra một Hỏa hệ quyển trục, đốt một đồng lửa trên mặt băng. Nhưng trong từng trận gió phần phật thổi qua, ngọn lửa vô cùng nhỏ, cơ hồ như sắp bị dập tắt.
Dùng cơ thể mình chặn gió, Sở Thiên đặt Mặc Phỉ Đặc bên cạnh đống lửa, sau khi đút cho hắn vài viên thuốc, bắt đầu chữa trị vết thương do bị đông cứng trên người Mặc Phỉ Đặc.
Một hồi lâu sau, Mặc Phỉ Đặc cuối cùng đã tỉnh lại. "Ca ca, đây là đâu?"
"Đây là lối vào của cực địa băng nguyên." Sở Thiên nói: "Ngươi nằm đó đừng động đậy. Ca ca trị thương cho ngươi."
Gió lại lớn hơn trước, Mặc Phỉ Đặc chợt rùng mình một cái.
Sở Thiên muốn lấy thêm y phục cho hắn, nhưng phát hiện pháp bào trong nhẫn đã dùng hết rồi.
Vừa rồi bị Lôi Mạc Tư quắp đi, pháp bào Tế Tự trên người Sở Thiên cũng bị rách nát hết, hiện tại chỉ còn vận Lời nguyền của Tử Thần, chiếc áo choàng đỏ tươi bay phần phật trong gió, lộ ra sự quỷ dị của nó.
Sở Thiên nhìn chiếc áo choàng sau lưng, hỏi: "Mặc Phỉ Đặc, sau khi ngươi bị phong ấn, trong cơ thể có sức mạnh của ma pháp hay đấu khí không?"
Mặc Phỉ Đặc lắc đầu, co người lại nói: "Không… không có."
"Vậy thì tốt!" Sở Thiên lấy chiếc áo choàng của mình xuống.
Rồi khoác lên người Mặc Phỉ Đặc.
Lời nguyền của Tử Thần không phải ai cũng có thể tùy ý sử dụng, vì nó có đặc tính hút ma pháp và đấu khí, lúc trước cũng chỉ có Sở Thiên và Lỗ Tây Nạp có thể dùng.
Tuy Lời nguyền của Tử Thần rất kỳ dị, nhưng thần khí vẫn là thần khí, sau khi khoác áo choàng lên người, Mặc Phỉ Đặc lập tức đã ấm hơn rất nhiều.
Ôm lấy Sở Thiên, Mặc Phỉ Đặc ngây ngô cười, "Đa tạ ca ca."
Sở Thiên cũng cười, nếu Mặc Phỉ Đặc mãi ngoan thế này. Vậy thì có một đệ đệ đáng yêu như vậy cũng là một chuyện tốt.
"Ha ha, điện hạ ngài lại vẫn ở đây!"
Đột nhiên, thân thể hùng tráng của Hi Nhĩ xuất hiện.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên nheo mắt hỏi: "Sao ngươi lại trở lại rồi? Không sợ chết sao?"
"Đương nhiên ta rất sợ chết, có điều ta càng không nỡ bỏ kim tệ!" Nói rồi, Hi Nhĩ chỉ vào phi thuyền của mình, cười nói: "Thứ trong đó không hề rẻ đâu điện hạ."
"Cao thủ lúc nãy đã đi rồi sao? Ha ha, xem ra ta không cần phải chết rồi." Hi Nhĩ tiếp tục nói: "Nhưng điện hạ ngươi thì lại không chắc rồi."
Nói rồi, Hi Nhĩ bỗng lạnh sắc mặt, chậm bước tới gần Sở Thiên, "Nếu như ngươi sống trở về Khải Tát, nhất định sẽ không tha cho ta, cho nên, ta chỉ có thể để điện hạ chết ở đây vậy!"
"Ngươi đừng qua đây!" Mặc Phỉ Đặc hét lớn: "Ca ca của ta biết Long Hoàng!"
Sở Thiên cười khổ, lúc này nhắc đến Long Hoàng, chỉ có thể kiên định thêm lòng quyết tâm giết người của Hi Nhĩ.
Sở Thiên rút Lưỡi đao Phán Quyết ra, lúc này, chỉ có thể liều thôi.
"Ha ha ha…" Hi Nhĩ ôm bụng cười phá lên, "Ngươi dùng thanh đao nát này để đối phó ta sao?"
Dứt lời, Hi Nhĩ thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Gia tộc Phan Mạt Tư không nói cho ngươi biết sao? Ta không phải người! Mà là ma thú, ma thú cấp chín!"
Ma thú? Sở Thiên sững người, thực lực cường đại, mà lại còn dựa vào buôn bán đồng bào của mình kiếm tiền, không có chút nhân tính nào, loại đối thủ như Hi Nhĩ là khó đối phó nhất.
"Ma thú cấp chín thì sao? Lão tử cứ dùng thanh đao này đối phó ngươi!"
Sở Thiên ngoài miệng tiếp tục kéo dài thời gian với Hi Nhĩ, nhưng trong lòng lại nhanh chóng tính toán đối sách.
Lúc này, Sở Thiên dựa vào thuật ẩn thân có lẽ sẽ tránh được một mạng, nhưng thuật ẩn thân chỉ có thể cứu một người, Sở Thiên chạy rồi, nhưng Mặc Phỉ Đặc sẽ chết chắc.
Mặc Phỉ Đặc là ma thú địa ngục, sau khi hắn chết, linh hồn sẽ trực tiếp bị tan biến, như vậy, Sở Thiên cũng phải đối mặt với sự truy sát của hai đầu lĩnh địa ngục, nhưng Sở Thiên cũng không có thực lực để giết chết Hi Nhĩ.
Con mẹ nó, lão tử liều vậy, cùng lắm là sống ở địa ngục, Sở Thiên chợt dùng áo choàng bao Mặc Phỉ Đặc lại, sau đó ôm lấy hắn chạy vào phong tuyết băng nhận.
Phụt! Phụt!
Làn da bị lộ bên ngoài nhuyễn giáp màu đen của Sở Thiên, bị gió tuyết rạch vào vô số vết thương, nhưng Mặc Phỉ Đặc trong áo choàng lại bình yên vô sự.
"Hừ! Ngươi cho rằng như vậy có thể trốn thoát sao?"
Hi Nhĩ đuổi theo, ma thú cấp chín, không thể sợ băng tuyết chỉ tương đương với ma pháp cấp năm!
Sở Thiên chạy về phía trước, Hi Nhĩ đuổi theo đằng sau. Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.vn
Không biết Hi Nhĩ bị gió tuyết chặn lại, hay là bản thân hắn là ma thú có tốc độ chậm chạp, nhất thời, Hi Nhĩ lại không đuổi theo kịp Sở Thiên.
Chạy! Liều mạng chạy! Trong đầu Sở Thiên chỉ còn là ý niệm này.
Đột nhiên, Sở Thiên chỉ cảm thấy gió tuyết biến mất, xung quanh yên ắng, nhưng, hàn khí thấu xương lại khiến hắn đông cứng không thể tiến lên thêm một bước!
Chân tay toàn bộ bị đông cứng, Sở Thiên chỉ còn lại một chút tri giác, cảm thấy Mặc Phỉ Đặc trong lòng mình, cũng bị đông cứng rồi.
"Ha ha, xem các ngươi chạy đi đâu!"
Hi Nhĩ cũng xuyên qua tấm màn tuyết, tuy hắn cũng bị đông đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn mạnh hơn Sở Thiên nhiều.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên mắng thầm, cực địa băng nguyên không phải được xưng là có thể làm đông chết ma thú cấp chín sao? Sao Hi Nhĩ vẫn còn sống.
Dường như nhìn ra nghi vấn của Sở Thiên, Hi Nhĩ lạnh lùng nói: "Hừ! Phất Lạp Địch Nặc ngươi thật đúng là tự tìm đường chết, ở cực địa băng nguyên này không cần ta ra tay, ngươi đã bị đông chết trước rồi, nhưng ta lại không thể, bởi vì nguyên hình của lão tử, chính là gấu băng cực địa có tiên thiên ngự hàn!"
Nói rồi, Hi Nhĩ lao lên.
"Cút!"
Dường như đến từ chân trời xa xôi, một tiếng quát xối thẳng vào tai Hi Nhĩ.
Uy nghiêm, chăm chú, áp lực trời đất trong lúc này, cơ hồ đều đè nặng lên đầu Hi Nhĩ.
Bình!
Sự sợ hãi khôn cùng khiến Hi Nhĩ quỳ xuống đất.
"Ta… ta lập tức cút!"
Nói rồi, Hi Nhĩ hốt hoảng xoay người, chạy trốn vào màn băng tuyết.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên chỉ cảm thấy mình đã ấm hơn lên rất nhiều, tay chân cũng dần dần hoạt động lại được.
Cái gọi là băng tuyết cực địa không lớn, chỉ có một băng sơn nguy nga sừng sững đứng đó, bốn bề băng sơn, lại chính là một vòng băng tuyết phong nhận.
"Là Cách Lan Đặc đại đế sao?" Sở Thiên hét lớn: "Ta là Phất Lạp Địch Nặc, vị hôn phu của Sắt Lâm Na công chúa, đế quốc Khải Tát!"
"Lên đây đi!"
Sở Thiên nhìn băng sơn trước mặt, trong cột băng san sát, có một con đường nhỏ quanh co.
Tháo áo choàng ra trước, Sở Thiên nhìn Mặc Phỉ Đặc bên trong, hắn lại bị đông lạnh đến ngất đi, nhưng dưới sự bảo vệ của áo choàng, cũng không bị nguy hiểm tính mạng.
Ôm lấy Mặc Phỉ Đặc, Sở Thiên thuận theo con đường nhỏ đi lên băng sơn.
Khi lên đến đỉnh núi, Sở Thiên thấy tay chân nhức nhối, mệt đến không thể nhúc nhích được.
"Ngươi muốn gặp ta?"
Trên đỉnh núi, chỉ có một cột băng lớn trụ vững ở đó, còn giọng nói, chính được phát ra từ cột băng ấy.
Qua cột băng trong suốt, Sở Thiên nhìn thấy một nam nhân đóng băng bên trong.
Mái tóc vàng, cơ thể gần như hoàn mỹ, tuy mắt đang nhắm lại, nhưng giữa chân mày của ông, vẫn có một cảm giác khiến Sở Thiên muốn chiêm bái. Đây chính là người đơn thân độc kiếm (một người một kiếm) tung hoành đại lục, xây dựng đông phương đệ nhất cường quốc, Thánh Vũ đại đế Cách Lan Đặc!
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, ta quả thực muốn gặp ngài, nhưng…" Sở Thiên nheo mắt cười, "Ta nên gọi ngài là Cách Lan Đặc đại đế, hay là Hoàng Kim Long Vương Mạch Khẳng Tích…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.