*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi thức dậy sau một giấc ngủ dài. Chưa bao giờ tôi có một giấc ngủ ngon đến vậy. Khẽ cựa mình vươn vai ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh mọi thứ không có gì thay đổi. Những tia nắng chiếu lấp lánh qua khe cửa sổ, tôi không thấy khó chịu như mọi lần, mọi thứ xung quanh khiến tâm trạng tôi trở nên sảng khoái và vui vẻ, cổ tay tôi vẫn rất đau vì vết thương hôm qua, trên tủ để đồ cạnh giường bệnh tôi thấy một tờ note màu vàng khá bắt mắt. Cầm lên đọc, nó là của Tuấn Kiệt, anh nói lát nữa người nhà họ Hoàng sẽ đến đón tôi, còn nhắc tôi không được để ai biết tôi đã hiểu mọi chuyện về thỏa thuận giữa hai cha con nhà Hoàng Phong. Tôi nắm chắc tờ note trong tay, nghiến răng ken két, nín nhịn, vo tròn tờ note đó lại. Tôi vào WC trong phòng bệnh để thay đồ và sắp xếp mọi thứ, xong xuôi tôi bước ra ngoài trên người mặc chiếc váy trắng tinh dài đến đầu gối, mái tóc màu hung đỏ được thả ra tự nhiên. Liếc nhìn mọi thứ xung quanh, tôi thấy Hoàng Phong đã ngồi đó từ khi nào. Mái tóc nâu vuốt gọn, đôi mắt đen huyền bí, hắn mặc trên người bộ vets đen lịch lãm, thân người tỏa ra khí chất lạnh lùng đến rùng mình. Tôi nhẹ nhàng đi đến cạnh hắn, hắn nhìn tôi không nói gì chỉ nhẹ nhàng giúp tôi mang đồ ra xe, tôi lầm lũi theo sau hắn. Tuy rằng đã dặn lòng phải mạnh mẽ, không còn thương, không còn nhớ cớ sao lòng tôi vẫn mang một hy vọng đến cố chấp, mong hắn sẽ giải thích hoặc chí ít sẽ buông một lời xin lỗi. Bản thân tôi thật ích kỉ, cố chấp biết người ta đối với mình chỉ vì tiền tài, danh vọng nhưng tại sao lòng vẫn đau như cắt. Nén nước mắt vào sâu trong con tim, tôi lại một lần dặn lòng: "Kẻ đó là con trai của kẻ thù, là người không đội trời chung. Mình không thể để cái thứ tình yêu điên khùng này làm hỏng kế hoạch, nợ máu ắt phải trả bằng máu, nhất định phải thật mạnh mẽ, phải trả thù cho ba mẹ, cho anh trai. Vương Khiết Băng, mình chính là Vương Khiết Băng!"
Mải suy nghĩ mông lung, xe của tôi và hắn đã về đến căn biệt thự to lớn của nhà họ Hoàng. Hắn dừng xe lại, tôi cũng chẳng nói gì mở cửa xe bước xuống, bản thân tôi tuy vẫn còn yêu nhưng không có nghĩa là không hận, tôi ghê tởm con người hắn. Bước thẳng vào căn biệt thự rộng lớn, điện thoại tôi bất chợt rung lên báo có tin nhắn mới; tôi mở ra, đó là tin nhắn của Tuấn Kiệt. Anh thông báo trong căn biệt thự có bé Nhi - người giúp việc mới của gia đình họ Hoàng cũng chính là một cánh tay đắc lực của nhà họ Vương, tôi cười nhẹ, dù có thế nào tôi cũng sẽ giải quyết từ từ cái gia đình này.
Tôi lên phòng, chợt tôi sững người khi thấy mẹ chồng tôi đứng đó, tôi khẽ cúi đầu chào bà ta, chẳng nói chẳng rằng gì bà ta kéo tay tôi sang phòng bên cạnh là phòng ngủ cho khách. Hắng giọng, bà ta nói:
- Từ ngày hôm nay mày sẽ ở phòng này, tao không muốn con trai tao bị lây cái giống bệnh điên từ mày. Tao cũng nói luôn nếu như mày còn không biết đường an phận tao lập tức tống cổ mày ra khỏi nhà này! Thứ sao chổi, xui xẻo!
Nực cười, con người này thực khiến tôi phát điên lên mà. Tuy nhiên vì cái kế hoạch trả thù nên tôi đành im lặng tỏ vẻ ngoan hiền biết điều, tôi yếu đuối lên tiếng:
- Dạ! Mẹ nói thì con xin nghe!
Bà ta chẳng nói gì nữa, dậm chân bỏ đi, tôi nhếch mép cười, thầm nghĩ: "Bà cứ đợi đấy. Sẽ sớm thôi, bà cũng sẽ hóa điên như tôi bây giờ, cả gia đình bà cứ chờ đấy, bắt đầu từ ngày hôm nay chắc chắn tôi sẽ lấy lại mọi thứ, lấy lại những gì thuộc về tôi, thuộc về gia đình tôi."
Tôi bất giác thấy khóe mắt mình cay cay, tôi thực sự phải giết họ, vì chỉ giết họ tôi mới có thể trở lại là chính tôi - Lâm Ngọc Hân.. Đúng lúc đó thì bé Nhi lên đến nơi, con bé trông thật dễ thương mái tóc dài đến ngang vai, nó mặc trên người bộ đồng phục của người giúp việc vừa dễ thương lại rất xinh xắn. Tôi cười tươi nhìn con bé, tôi hỏi:
- Con là Uyển Nhi sao?
Con bé nhìn tôi nó nói liền mạch:
- Cô không phải người của Vương Gia?
Tôi ngạc nhiên nhìn con bé tôi ấp úng:
- Con vì sao lại biết? Thiếu gia nói sao?
Nó khẽ cười, nhìn tôi nó nói:
- Thiếu Gia không có nói là do con tự biết! Người nhà họ Vương ai cũng có một sợi chỉ đỏ đeo ở tay hơn nữa trên cổ ai cũng có hình xăm của phượng hoàng. Bác Vương có lẽ không muốn cô biết bí mật này!
Tôi lặng người, nếu như theo kế hoạch thì bác Vương sẽ giúp tôi "nhái" lại những thứ đó chứ nhưng vì cớ gì bác lại không cho tôi biết? Như vậy chẳng phải sẽ rất dễ bị lộ sao? Tôi nhìn con bé ngờ vực, nó hiểu ý đành lè lưỡi lắc đầu ra hiệu không biết, nhưng thế nào nó lại nói:
- Cô là Lâm Ngọc Hân, mà Lâm Gia cũng có kí hiệu riêng, những điều này đều là bí mật nên bác Vương không nói cũng chẳng sao, cô mãi mãi vẫn là người nhà họ Lâm!
Đúng rồi tôi có sao vẫn là người nhà họ Lâm cơ mà, nắm sợi dây chuyền mà trước lúc ra đi mẹ để lại cho tôi, tôi trầm tư nhớ về quá khứ của mình, nhớ về tôi của mười năm trước..