Đóa Hồng Máu

Chương 3: Lâm Ngọc Hân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bí mật mà ít ai biết được về tôi, về Vương Khiết Băng bản thân tôi không phải cô ấy, không phải một cô tiểu thư danh giá, tôi không phải người nhà họ Vương. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo có nguồn gốc quý tộc nhưng vì bị hại nên gia đình tôi bị đẩy vào cảnh lầm than nghèo khổ, ba tôi tự trách bản thân nhiều lắm, trong một lần ông đi uống rượu vô tình thấy Hoàng Lâm - ba ruột của Hoàng Phong, ngồi uống rượu ở bàn bên cạnh vốn đã quen biết từ trước ông định bắt chuyện chào hỏi nhưng phải khựng lại khi thấy ông ta và gã đối diện thì thào cái gì đó ra vẻ bí mật lắm, ông lặng lẽ núp vào cái cây cảnh gần đó rút điện thoại ra quay lại, người đàn ông đối diện đưa cho ông Lâm một xấp giấy tờ và một USB, ngược lại ông Lâm đặt lên bàn một vali có lẽ bên trong là tiền thù lao cho gã kia, xong xuôi ba tôi lặng lẽ đi về, về đến nhà ông gửi đoạn video cho bác Vương (cha của Tuấn Kiệt), bản thân ông biết gia đình sắp có chuyện nên ông chu toàn mọi việc ông nhờ bác Vương chăm sóc cho anh em tôi, ông trích đoạn video cùng toàn bộ những chứng kết tội tham ô của Hoàng Lâm ra một USB trống rồi sao ra nhiều bản, tôi khi đó còn quá nhỏ nên không biết được bản thân và gia đình đang gặp nguy hiểm vẫn hồn nhiên ngây thơ đến đáng thương, trong lúc đó nhà họ Hoàng sục sôi đi tìm gia đình tôi, bác Vương phải sai người tung tin đồn hai anh em tôi và mẹ bị tai nạn giao thông đang nguy kịch, ba tôi vì phá sản nên lâm bệnh nặng. Cứ ngỡ mọi chuyện đã lắng xuống, thì một tháng sau bác Vương thông báo ba tôi bị truy sát, mẹ tôi lúc đó sốc quá lại đang mang trong mình căn bệnh tim nên cũng không qua khỏi, gia đình tôi hoàn toàn tan nát chỉ trong một tháng, anh trai tôi cũng không chịu được mà sinh ra sốc tinh thần không kiềm chế được cảm xúc, bác Vương phải đưa anh em tôi qua Mĩ để quên đi cái quá khứ bi thương đầy nước mắt và máu ấy.

Thời gian ở Mĩ tôi và anh trai được bác Vương nhận nuôi tôi được bác gọi là Vương gọi là: Vương Khiết Băng, sau này tôi mới biết bản thân đang là kẻ thế thân cho người con gái quá cố của bác. Tôi lớn lên, ngày cành xinh đẹp, không như những cô gái khác tôi mang trong mình nỗi hận thù sâu nặng, tôi lạnh lùng ít nói, tàn nhẫn đến độc ác, cái tên Khiết Băng nhắc tôi phải đóng bắng cánh cửa trái tim sống là phải nghe theo lý trí, sống là phải độc ác, tôi luôn luôn khép kín bản thân, sống giả tạo dần dần con người tôi cũng không khác gì cái tên Khiết Băng - một tảng băng lạnh lẽo.

IMG

Sau mười năm sống ở Mĩ tôi không còn là cô bé mười tuổi hồn nhiên đến ngu ngốc, ngây thơ đến tôi nghiệp càng không còn là Lâm Ngọc Hân, tôi đã khác một cô gái đang tuổi hai mươi, xinh đẹp, quyền quý, lạnh lùng đến đáng sợ, tôi là Vương Khiết Băng..

Ngỡ cứ tưởng là Băng sẽ không bao giờ tan ấy vậy mà tôi lại rung động trước hắn - Hoàng Phong. Tôi thầm thích hắn, hạnh phúc khi hắn cười, khi hắn nói lời yêu, đau khổ khi biết hắn chính là con trai của Hoàng Lâm. Tôi day dứt không biết phải làm sao, xa hắn tôi không làm được, mà yêu hắn tôi cũng chẳng xong, đang luẩn quẩn trong mớ tơ vò thì anh trai tôi - Lâm Hoàng Phúc nói với tôi:

- Hận thù chỉ khiến con người ta mệt mỏi. Anh không mong em mãi như vậy. Hãy thử một lần mở rộng trái tim ra đón nhận đi, tình yêu vốn không có lỗi, hơn nữa cậu ta chỉ là con trai của ông ta, cậu ta không có lỗi, ông ta tự làm thì tự chịu, cuộc đời đâu có kiểu "quýt làm cam chịu" đâu em!

Tôi cũng không ngờ được quyết định lấy hắn lại chính là sai lầm ngu ngốc nhất của tôi. Vì hạnh phúc riêng của bản thân mà tôi phải trả cái giá quá đắt, vì đỡ đạn cho tôi mà anh trai tôi phải chết, từ đó tôi cũng biết thêm nhà họ Hoàng đã phát hiện ra Phúc chính là người nhà họ Lâm, phát đạn đó cũng chính là của Hoàng Lâm tặng cho tôi, ông ta ngầm thông báo trò chơi máu đã bắt đầu.. Sau khi anh trai tôi bị dính đạn chết, ông ta không có chút gì gọi là hối hận, thậm chí còn mở tiệc ăn mừng, ông ta ngầm khiêu khích tôi. Trong bữa tiệc ngày hôm đó, tôi không kìm được mà hóa điên, tôi uất hận đến tột cùng, tôi thầm nguyền rủa ông ta. Thấy tôi như vậy, người nhà họ Hoàng đưa tôi đến viện tâm thần, bọn họ không có một ai chăm lo cho tôi, may mắn tôi còn có anh Kiệt, tôi ở đó tâm tư ôm nỗi hận thù, ôm món nợ máu bắt buộc phải trả..