Đóa Hồng Máu

Chương 1: Món nợ máu và hiện tại bi thương



Tôi nhìn dòng máu chảy từ cổ tay ra thích thú, dòng máu dần ngấm vào từng cánh hoa hồng trắng, từng cánh hoa nhuộm đỏ trông thích mắt vô cùng. Vết thương ở cổ tay không làm tôi đau đớn. Nó khiến tôi thoải mái vô cùng, những mảnh sành sắc nhọn tiếp tục được tôi cứa vào từng mạch máu, dòng máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả bó hoa hồng trắng mà Tuấn Kiệt vừa mang đến phòng bệnh cho tôi, bình hoa Kiệt vừa cắm bị tôi làm rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành. Tôi là một kẻ điên, nhưng lúc này tôi cảm giác tỉnh táo vô cùng, bộ não nhạy bén cho tôi biết nếu không băng bó tôi sẽ chết, tôi mặc kệ suy nghĩ ấy, mặc cho máu đang chảy ở nơi cổ tay, tôi tiếp tục đảo lộn những cánh hồng trắng đã nhuốm máu lên, những cánh hồng máu trông huyền bí đến đáng sợ. Tôi hơi rùng mình cảnh giác, thân mình nhẹ bẫng. Nhắm mắt lại tôi thấy một cô bé với mái tóc cột gọn đuôi ngựa phía sau, mặt mũi lấm lem trông đến tội nghiệp. Cô bé lúc đó đang sợ hãi, nước mắt chảy thành ròng, vừa chạy vừa khóc, đôi chân bị thương đến bật cả máu. Cô bé đó chính là tôi!

Tôi nhớ lúc đó mình còn là cô bé năm tuổi, gầy nhom ốm yếu, là con của một gia đình nông dân nghèo xơ xác. Gia đình tôi nghèo lắm, thu nhập chính của cả gia đình đều trông cả vào vài sào ruộng và cái quán tạp hóa nhỏ của ba và mẹ. Tôi là con con út trên tôi còn có một người anh hơn tôi năm tuổi nên ba mẹ rất thương và chiều chuộng tôi. Trái tim tôi đau quá! Tôi từ từ lịm đi, tôi thấy anh trai tôi đang mỉm cười nhìn tôi, anh nói tôi phải sống, phải trả thù cho ba mẹ, cho anh. Đúng rồi! Tôi nhất định phải sống, nhất định phải trả thù cho ba mẹ, cho anh trai tôi. Tôi cố gắng gượng dậy, đôi chân đã tê cứng, cánh tay mềm nhũn không có cảm giác, chưa bao giờ tôi sợ chết như vậy, khao khát được sống bủa vây lấy tôi. Đang bất lực trước mọi thứ, cái chết cận kề thì Tuấn Kiệt từ đâu chạy đến bế tôi dậy, anh cuống cuồng gọi bác sĩ, tôi nằm trong vòng tay anh, lịm đi lúc nào không hay.

Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Tuấn Kiệt ngồi đó, vẻ hốc hác, cả người tôi mỏi nhừ, tay chân đều bị trói chặt, tôi định hình được mọi chuyện, tôi nhìn anh nói nhỏ:

- Kiệt! Em muốn ngồi!

Tuấn Kiệt nhìn tôi, vẻ mặt vui mừng anh nói:

- Băng Băng em tỉnh rồi! Em thấy trong người sao rồi?

Tôi nhìn anh khó nhọc lên tiếng:

- Em ổn! Kiệt, em muốn ngồi!

Anh giúp tôi vịn giường ngồi dậy, tôi thở hổn hển vì mệt, tôi nói với anh:

- Kiệt! Em không có bị điên, em hoàn toàn bình thường, anh cởi trói cho em, em còn có chuyện muốn nói với anh!

Anh không nói gì chỉ cẩn thận cởi trói cho tôi rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, anh khẽ vuốt mái tóc dài xoăn nhẹ của tôi, anh hỏi:

- Có chuyện gì em nói đi!

Tôi hơi ngượng vì hành động thân mật của anh hồi nãy, nghe anh hỏi tôi giật mình lên tiếng:

- Em muốn trả thù! Trò chơi này nên kết thúc thôi!

Anh lặng im, tôi cũng không nói gì nữa. Tôi không thể bỏ qua cho lũ khốn đó được. Gia đình tôi đều chết thảm vì cái danh vọng làm bá chủ thế giới của họ. Tôi từ một cô bé hồn nhiên, sợ máu nay lại yêu cái màu đỏ quỷ dị đó. Tôi tập làm quen với cuộc sống nơi cái xã hội tàn khốc, tôi tự biến mình thành một con người máu lạnh, tự đóng cánh cửa trái tim, hành động luôn theo lý trí. Thế nhưng, tôi lại gặp Hoàng Phong - con trai của kẻ mà tôi hận. Tôi ngu ngốc để hắn dễ dàng đi vào trái tim mình, tôi cao thượng từ bỏ hận thù để yêu hắn, tôi lấy hắn trong sự ngỡ ngàng của anh trai tôi, của Tuấn Kiệt. Tôi về nhà chồng mà trong lòng đau như rỉ máu, tôi mặc kệ mọi hận thù phía sau cứ ngỡ cuộc sống của tôi sẽ dễ dàng hơn, hạnh phúc hơn. Nhưng đời mà! Đâu dễ dàng như vậy tôi yêu hắn, nhưng cũng chỉ là mình tôi yêu, hắn lấy tôi toàn bộ là theo sự sắp đặt của cha hắn, anh trai tôi cũng bị giết sau lễ cưới của tôi và hắn đúng một tháng. Đến cả đám tang của anh trai, tôi cũng không được đến dự, thay vào đó tôi lại ngồi trong một bữa tiệc ăn mừng ở biệt thự họ Hoàng. Tôi điên loạn, tôi suy sụp bọn người đó mặc kệ tôi họ đưa tôi vào đây - viện tâm thần. Tôi hận họ, tôi thù hắn, trái tim tôi quặn thắt, tôi từ người bình thường mà bị bức đến không điên cũng phải thành điên, tôi không ăn, không ngủ, tôi đập phá mọi thứ trong phòng bệnh, tôi dần mất đi tự chủ, tôi thèm khát cái màu đỏ quỷ dị của máu, của cái chết.. Đang suy nghĩ miên man, tôi thấy Tuấn Kiệt lên tiếng, anh nói với giọng buồn vô cùng:

- Em không thể mở lòng với anh được sao?

Tôi biết tình cảm anh dành cho tôi nhưng tôi không thể làm khác được, chỉ có thể lơ cái tình cảm đó đi, coi anh như một người bạn, một người anh trai. Tôi im lặng. Thấy tôi không nói gì anh cười xòa, khẽ vuốt tóc tôi, anh cất tiếng nói với chất giọng trầm ấm có xen chút buồn:

- Em nghỉ đi! Anh sẽ giúp em trả thù!

Đỡ tôi nằm xuống anh nhẹ nhàng đi ra ngoài. Còn một mình trong phòng, tôi chợt thấy cô đơn lạ lùng. Tôi nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh của hắn, tôi thở dài, nỗi nhớ giằng xé tâm can tôi, tôi nhắm mắt mặc kệ sự đời, chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không biết..