*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi suy nghĩ mải miết về thân phận của mình mà không biết bên cạnh Hoàng Phong đã ngồi đấy từ bao giờ. Tôi giật mình há miệng định hét lên nhưng chưa kịp hét hắn đã đưa tay chặn miệng tôi lại, tôi ngạc nhiên đến quên cả ngậm miệng, chưa bao giờ tôi thấy hắn hành động lạ lùng đến vậy, thấy tôi nhìn hắn bèn trả lời:
- Em suy nghĩ gì mà thẫn thờ vậy? Tôi ngồi đây nãy giờ mà em cũng không biết gì, hay em không khỏe ở đâu sao?
Tôi nhìn hắn, khóe mắt bắt đầu rưng rưng. Tôi nghẹn ngào nhìn hắn tôi khẽ hỏi:
- Anh thực sự không có gì muốn nói với em sao?
Hắn nhìn tôi, nơi đáy mắt đã có chút dao động, đôi môi khẽ mím lại; hắn không nhìn thẳng vào mắt tôi, lảng đi, hắn nói:
- Tôi mệt rồi em ngủ trước đi, tôi đi tắm!
Tôi chua chát nhìn hắn, nước mắt đã không nghe lời mà rơi xuống nơi khóe môi, mặn chát. Tôi nén lại nỗi đau nơi con tim, khẽ gật gật cái đầu, rồi cũng nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Ngày hôm nay với tôi chỉ mới bắt đầu, mọi thứ còn chờ đợi tôi ở phía sau, nhưng cớ sao tôi lại mệt mỏi đến vậy, tôi muốn mọi thứ nhanh chóng kết thúc để rồi tôi cũng xuống nơi suối vàng, sum họp với gia đình của tôi.
Hoàng Phong đã tắm xong. Hắn thấy tôi vẫn thức, hai mắt nhìn thẳng nơi trần nhà trắng xóa, không nói gì, hắn nhẹ nhàng nằm xuống giường, mùi bạc hà nơi cơ thể hắn phả ra thơm mát. Tôi hít hà mùi hương đó, nước mắt tôi vẫn rơi, tôi biết mình đã yêu người đàn ông này rất nhiều, cũng rất khó để quên hắn, càng khó hơn để giết hắn, tuy vậy tôi cũng không thể độ lượng lần thứ hai để yêu hắn, tôi không thể.. Nước mắt tôi rơi ướt đẫm một khoảng gối rộng, tôi ôm lấy hắn, đây sẽ là lần cuối tôi yếu đuối vì con người này, từ ngày mai Vương Khiết Băng tôi sẽ không yêu hắn - Hoàng Phong nữa!
Sáng hôm sau, tôi thức dậy khi tia nắng đã lên đến đỉnh đầu, mọi vật đều nhuộm vàng một màu nắng, vào nhà WC làm vệ sinh cá nhân, tôi ngắm nhìn khuôn mặt trong gương, tôi bất ngờ trước sự thay đổi của mình, tiều tụy đến đáng thương, hai mắt thâm quầng sưng húp vì khóc quá nhiều và thức quá khuya, đôi môi khô khốc không chút sức sống. Khẽ thở dài tôi không dám nhìn nữa, thay một bộ váy đỏ dài đến đầu gối, mái tóc hung đỏ cũng được tôi cột gọn phía sau, thêm chút son lên bờ môi khô ráp, nhìn tôi khác xa cái vẻ tiều tụy ban nãy, bộ váy xòe đỏ như máu làm tôn lên làn da trắng mĩ miều của tôi, đôi giày cao gót đồng màu khoe đôi chân dài của tôi, nhìn tôi trông vùa quyền quý, lịch sự, vừa bí ẩn lạnh lùng. Hôm nay tôi có hẹn với Tuấn Kiệt và bác Vương để bàn chút ít về kế hoạch, điện thoại tôi rung lên. Đoán là Tuấn Kiệt gọi, tôi nhẹ nhàng vào WC để nghe máy, ở đầu dây kia Tuấn Kiệt nói bằng giọng ấm áp, anh hỏi tôi:
- Em xong chưa? Mau đến chỗ cũ, anh với ba đang đợi!
Tôi khẽ đáp một tiếng tỏ sự đồng ý, rồi cũng nhanh chóng đi xuống nhà. Đến phòng khách, tôi gặp mẹ chồng tôi đang đứng đó. Bà ta nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, rồi cũng chua ngoa lên tiếng:
- Mày đi đâu giờ này? Xem kìa ăn mặc..
Bà ta không kịp nói hết tôi đã lên tiếng chặn họng:
- Con ra ngoài có chút việc! Trưa nay chắc con cũng không về dùng cơm đâu, mẹ bảo bé Nhi không cần đợi con đâu ạ! Con xin phép!
Bà ta có vẻ tức lắm, còn chửi tôi cái gì đó nhưng tôi không nghe ra, mà có gì thì tôi cũng không quan tâm, tai với miệng bà ta gần nhau, cứ miệng bà ta nói thì tai bà ta phải nghe, chứ tôi thì có hề hấn gì. Tôi bắt Taxi đến quán hẹn, trong đầu thầm suy nghĩ lung tung.
Đến nơi, tôi thấy bác Vương và Tuấn Kiệt đã ở đó từ bao giờ, thấy tôi đến Tuấn Kiệt gọi lớn:
- Băng Băng! Ở đây!
Tôi cười tươi tiến lại bàn nơi hai người họ ngồi, khẽ ngồi xuống, chưa kịp chào hỏi gì, bác Vương đã hỏi tôi:
- Con ở đó sống có tốt không? Bọn họ có ai ức hiếp con không?
Tôi nhìn bác, trong lòng tràn dâng niềm xúc động, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Dạ, ba yên tâm, con ổn mà! Bọn họ không dám làm gì con đâu!
Bác nhìn tôi, đôi mắt hiền vô cùng, khuôn mặt đã có rất nhiều nếp nhăn bác cười nhẹ khẽ nói:
- Con ổn là ta mừng rồi! Mọi chuyện con cứ yên tâm, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi! Cứ yên tâm con nhé!
Tôi cười cười nói chuyện với bác Vương một chút, sau đó tôi xin phép ra về, tuy nhiên tôi không về ngay, tôi lại bắt xe đến nghĩa trang nhà họ Lâm - nơi cả gia đình nhỏ của tôi yên nghỉ, tôi thắp cho ba mẹ và anh trai nén nhang, khẽ thì thầm tôi nói:
- Ba, mẹ! Anh hai! Hân nhi đến thăm mọi người đây, Hân nhi bất hiểu lắm đúng không ạ? Ba mẹ đi xa con quá, con thực sự nhớ hai người lắm rồi! Anh hai! Anh ở dưới đó có nhớ em không? Có khỏe không? Hân nhi mệt quá! Hân nhi chỉ có một mình, cô đơn lạc lõng, ba mẹ đã dạy Hân nhi phải sống thật lòng tốt bụng nhưng ba mẹ biết không cái xã hội này thật sự đầy rẫy những bất công, và những kẻ thật lòng luôn là kẻ chết sớm. Anh hai đã từng nói với em khi đau nhất con người ta sẽ khóc, nhưng anh ơi, em đau lắm nhưng em phải dồn nước mắt vào trong, đau nhất không phải là khóc bởi vì nước mắt chảy ra sẽ rửa trôi mọi thứ, còn đau nhất là phải nuốt nước mắt ngược vào bên trong, và luôn cố tỏ ra mình đang rất ổn! Hân nhi thực sự mệt quá!
Tôi mặc cho nước mắt rơi, tôi không nín lại được nữa thực sự mệt lắm rồi!