Đóa Hồng Máu

Chương 5: Một chút thôi!



Tôi ngồi trước những nấm mồ - nơi các thành viên trong gia đình nhỏ của tôi đang yên nghỉ, tôi khóc như chưa bao giờ được khóc, những giọt nước mắt mặn chát rơi ra. Tôi nhớ có một nhà văn từng viết: "Nước mắt đàn bà chảy ra ngoài theo những đau đớn, để một ngày khi nước mắt cạn khô, trái tim người đàn bà đó chỉ còn là cánh đồng trắng muối.." Nhưng tại sao tôi thấy mình tôi lại tội nghiệp quá? Tôi muốn khóc nhưng không được khóc, nước mắt tôi trôi ngược vào trong - nơi tận sâu con tim theo những đớn đau của thời gian để rồi trái tim tôi lại là một đại dương mênh mông đầy nước mắt, đầy nỗi đau. Nó nhấn chìm toàn bộ hạnh phúc của bản thân tôi. Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, khóc bao nhiêu nước mắt chỉ biết khi không còn sức lực và nước mắt để khóc tôi mới lặng lẽ đứng dậy, nhìn từng nấm mồ tôi lẩm bẩm:

- Ba mẹ! Anh hai! Mọi người ở lại yên nghỉ nhé! Hân nhi sẽ mạnh mẽ, sẽ trả thù cho mọi người, Hân nhi sẽ sớm quay lại, lúc đó Hân nhi sẽ xuống đó sum họp với gia đình mình. Mọi người chờ Hân nhi nhé!

Tôi bước ra khỏi nghĩa trang, ánh hoàng hôn chiếu rọi toàn bộ khung cảnh xung quanh khiến tôi cảm thấy nhỏ bé, cô đơn lạc lõng vô cùng. Tôi cần lắm một bờ vai, một chỗ dựa, một nơi tôi có thể được là chính mình, là Ngọc Hân nhỏ bé, yếu đuối như ngày xưa, như mười hai năm về trước. Tôi không gọi xe mà cứ lang thang đi bộ, tôi vòng qua ngôi nhà cũ, ngôi nhà chứa bao nhiêu kỉ niệm, ngôi nhà mà tôi mất đi mọi thứ, ngôi nhà đầy máu và nước mắt. Nơi đây không còn là hình ảnh mái nhà gạch đỏ, xung quanh là vườn cây ăn quả, không còn những chậu hoa hồng đỏ của mẹ, không thấy con chó Minu to đùng ngồi canh cổng, cũng chẳng thấy tôi của ngày xưa nữa, mọi thứ thật khác ngôi nhà bị thiêu đốt chỉ còn là bức tường đèn kịt, cây cối xung quanh um tùm. Tôi lại khóc. Đã hơn mười năm rồi tôi không về đây, nói cách khác là cả tôi và anh trai đều không đủ dũng cảm để về lại ngôi nhà cũ, chúng tôi đều sợ nếu như về đây sẽ không kìm lại nước mắt, sẽ đau tê tái cõi lòng. Ngắm nhìn ngôi nhà một hồi nữa, tôi cũng từ từ rời đi, ra đến đường lớn tôi bắt xe về nhà, đến nhà tôi thấy mẹ chồng đứng trước cửa, bà ta giọng chua như dấm nói lớn:

- Mày đi đâu giờ này mới về? Đàn bà đã có chồng còn lẳng lơ ve vãn đàn ông bên ngoài, mẹ mày đúng thật là không dạy được mày!

Tôi liếc nhìn bà ta, chẳng nói chẳng rằng tôi bước thẳng lên phòng. Với loại người này thì tốt nhất tôi nên mặc kệ, hơn nữa thù oán của tôi là với chồng và con trai bà ta, còn về bà ta động đến mẹ tôi thì ắt sẽ không xong nhưng bây giờ chưa phải là lúc.

Tối tôi không xuống nhà, tôi nằm lì trên phòng suy nghĩ về những chuyện đã qua, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, tôi bỏ mặc mọi thứ, vào WC ngâm mình trong bồn tắm, nước nóng làm cơ thể tôi dễ chịu vô cùng, cảm giác khoan khoái làm tôi quên hết sự đời, nước nóng là tôi tỉnh táo, tôi lim dim nhắm mắt. Ngày hôm nay đã khiến tôi quá mệt mỏi rồi, tôi muốn quên hết mọi thứ, quên hết những hận thù trong đầu tôi lúc này, tôi muốn được là tôi..

Tiếng cạch cửa khiến tôi giật mình, có lẽ Hoàng Phong đã về. Bước ra khỏi bồn tắm, mặc đồ xong tôi ra ngoài, Hoàng Phong đang đứng giữa phòng, cúc áo sơ mi mở tung để lộ ra khuôn ngực rắn chắc, là da màu đồng khiến cơ thể hắn trở nên mạnh mẽ, nuốt một ngụm nước bọt tôi nhẹ nhàng bước đến, tôi khẽ gọi:

- Hoàng Phong! Anh dậy đi tắm đi!

Hắn di chuyển tầm nhìn sang phía tôi, giọng hắn lạnh lẽo vô cùng, hắn hỏi:

- Ngày hôm nay em đã đi đâu?

Tôi nhìn hắn không nói gì, hai tay vo vào nhau. Thấy tôi im lặng hắn càng tức giận, hắn hét lên:

- Tôi đang hỏi em đó! Nhìn thẳng vào mắt tôi và trả lời!

Tôi giật mình, chợt bên ngoài có tiếng gọi:

- Mợ chủ, con mang đồ ăn cho mợ đây!

Là giọng của bé Nhi, tôi như vớ được vàng, nhanh chóng định ra mở của thì Hoàng Phong đã ra ngoài. Hắn hỏi bé Nhi:

- Hôm nay mợ chủ không xuống ăn?

Bé Nhi nhìn hắn rồi lên tiếng:

- Mợ chủ không được khỏe cậu ạ! Nên sáng nay mợ đi khám, tối về chắc mợ mệt nên không xuống!

Hoàng Phong không thèm nói gì bước thẳng ra khỏi phòng, bé Nhi cũng nhìn tôi, con bé lắc đầu ngao ngán. Xong nó dìu tôi vào phòng, nó nhìn tôi nói nhỏ:

- Cô nghỉ ngơi đi. Sau này còn nhiều chuyện hơn cơ!

Tôi nhìn nó gật đầu, nằm xuống giường tôi miên man suy nghĩ, tự hứa với lòng chỉ cho bản thân yếu đuối một chút như vậy nữa thôi! Chỉ một chút thôi!