1.
Tôi mới nhận ra mình bị trở thành người thay thế của Lục Sâm, hơn nữa còn bắt đầu thua.
Ánh trăng sáng của Lục Sâm là Tô Di Di đã quay về, còn dẫn theo một cậu bé hai tuổi.
Cô ta dẫn theo lá át chủ bài đi đòi vào nhà, phải nói chuyện với tôi.
Nói chuyện gì?
Làm sao để tôi tè ra quần cút ra ngoài?
"Xin lỗi, Lục Sâm không có nhà, cô có thể ra ngoài đợi anh ấy."
Tô Di Di và tôi giống nhau đến bảy tám phần, trang phục càn màu trắng thuần khiết nhất có thể, vẻ mặt cô ta kinh ngạc, không ngờ là tôi trực tiếp không tiếp.
Cô ta giống như một con cá hồi bơi ngược dòng nước, không sợ chết đứng ở cửa, sau đó trừng mắt nhìn tôi: "Dựa vào đâu mà đuổi chún tôi ra ngoài, cô cho rằng cô là ai? Nếu như không nhờ gương mặt này, Lục Sâm sẽ ở bên cô sao? Chỉ là một thế thân mà thôi, người anh ấy yêu là tôi."
"Phải không? Đêm qua anh ấy còn nói yêu tôi nữa đó." Tôi châm chọc, cả người chắn ngang khe cửa.
Chỉ là có câu nói, cơ thể và tâm hồn của đàn ông bất cứ lúc nào cũng có thể gắn liền, lại có thể tách rời bất cứ lúc nào.
"Kẻ thứ ba không biết xấu hổ, hèn hạ vô sỉ, nhân lúc tôi không có mặt thì lập tức dụ dỗ anh ấy, bây giờ tôi và con trai đã quay về, tốt nhất là cô nên quay về chỗ của mình."
"Con nít một hay tuổi vẫn còn đang học nói đó, đừng có dạy bậy." Tôi đẩy cô ta ra, dùng khẩu hình ý bảo cô ta câm miệng, con trai của cô ta ở ngay bên cạnh.
Tô Di Di không nói tiếp, trái lại còn quá đà ngã về phía sau.
Tôi thề là tôi dùng lực cùng lắm chỉ xem như đụng nhẹ, sau đó lại xuất hiện hình ảnh này: Cô gái cả người gầy yếu ngã xuống đất khóc ròng.
Người lớn khóc, đứa nhỏ cũng khóc, càng khóc càng vang, càng khóc càng thảm.
Ngay sau đó là tiếng bánh xe ma sát với mặt đất.
Lục Sâm đã về, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất, đồng thời anh ta cũng không hề nhìn tôi mà trực tiếp kéo hai mẹ con vào lòng.
Tôi chính là một người ngoài nhìn cảnh gặp lại sau những ngày dài xa cách của gia đình họ.
Cuối cùng hai mẹ con này cũng thành công bước vào nhà.
Lục Sâm đưa họ về, ánh mắt nhìn tôi lạnh lùng đầy trách cứ.
Cả nhà ba người họ ngồi trên ghế sofa, đối diện với tôi, cứ như là đang xét xử tôi vậy.
"A Sâm, anh đừng có trách cô Lâm, chắc chắn là cô ấy hiểu lầm, không cố ý đuổi chúng tôi đi... em không hề có ý gì khác, không muốn phá hư tình cảm của hai người, chỉ là đứa nhỏ vẫn khóc đòi ba, em chỉ muốn nhìn anh từ xa sau đó lập tức đi..."
Tô Di Di ghé vào lòng Lục Sâm khóc như là sắp thấm đầy khăn lau, tí tách khiến người ta phiền lòng.
Lục Sâm lại không như vậy, anh ta rất không nỡ, nhất là khi nhìn thấy đứa bé kia, khi vừa nhìn đứa bé đó thì vô cùng kinh ngạc, tất nhiên là trước đó không biết đến sự hiện hữu của đứa bé. Sau đó anh ta đặt đứa con lên đùi, cẩn thận dỗ dành.
Tô Di Di cười với tôi, đầy khiêu khích.
Tôi cũng cười, ngay từ đầu, tôi đã biết mình thua rồi.
Một cô gái dẫn theo một đứa bé hai tuổi xuất hiện, lý do còn có thể làm gì?
Chỉ cần có con cái, không có mấy người đàn ông không áy náy.
Cô ta thật sự đúng là muốn Lục Sâm áy náy, muốn có cuộc sống mẹ quý nhờ con ở nhà họ Lâm.
Tôi chỉ không ngờ rằng Lục Sâm lại trở mặt nhanh như vậy.
Tôi qua chúng tôi vẫn còn ở bên nhau, thậm chí còn dự định đi nghỉ phép ở đâu...
À, đàn ông.
Tôi đã không còn bất kỳ ưu thế nào để giữ anh ta lại.
Không nắm giữ được hạt cát, không sao.
2.
"Lâm Tịch, xin lỗi, chuyện này anh sẽ bồi thường cho em."
Vẻ ngoài của Lục Sâm nho nhã lịch sự, nhưng mà vừa mở miệng đã phun ra toàn dao nhỏ sắc bén.
Hiện giờ chủ nhân chân chính đã trở về, còn mang theo đòn sát thủ, vốn không còn chuyện gì của thế thân như tôi.
Tiếc cho tấm chân tình của tôi xem như đã nuôi chó.
Tôi không phải là người bụng đói vẫn từ chối đồ ăn, nếu không giữ được đàn ông, không nhất thiết phải không cần cả phí bồi thường.
Bây giờ mong muốn của tôi rất đơn giản, chỉ cần bồi thường đúng chỗ, anh muốn tôi đi khi nào, đi thật xa, chỉ cần sắp xếp.
Lục Sâm gọi tài xế đến, trầm mặt nhìn tôi: "Đưa Lâm Tịch đến căn nhà trong thành phố."
Khôn khéo như anh sao có thể để hai người phụ nữ đối địch ở chung trong một căn nhà.
"Đêm nay tổng giám đốc Lục sẽ đến chứ?" Tôi hỏi, cũng để mình hết hy vọng cuối cùng.
Tôi thấy Tô Di Di căng thẳng ôm lấy cánh tay của Lục Sâm, như sợ bị tôi cướp mất vậy, Lục Sâm nhẹ nhàng vỗ về sau lưng trấn an cô ta, cười dịu dàng, là dáng vẻ mà tôi chưa từng thấy.
"Trợ lý của anh sẽ đến, bàn giao một chuyện." Lục Sâm nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm cứ như đang tính toán gì đó.
"Được." Tôi mỉm cười, ưu nhã xoay người rời đi.
Lục Sâm là một người trọng thể diện, nói chuyện sẽ chừa lại ba phần, đã nói đến nước này tôi cũng không cần phải hỏi tận gốc rễ, đêm nay trợ lý đến nhất định là làm tốt công tác giải quyết hậu quả.
...
Đêm đó, trợ lý mang tin tốt đến.
Quả nhiên, nhà ở, xe đều không thiếu thứ gì, thật là hào phóng, hoàn toàn phù hợp với phong cách làm việc của anh.
Nếu như tôi có thể làm một người bình thường an phận thủ thường sống qua ngày, vậy đủ đến cả kiếp sau rồi.
Nhưng mà tôi không phải.
Miệng ăn núi lở không phải là phong cách của tôi, tôi muốn làm cho tiền đẻ ra tiền.
Trên mạng, nhóm bạn xấu của Lục Sâm lại châm chọc mộng nhà giàu của tôi đã vỡ nát.
Sao, ai nói là phụ nữ không thể rời xa đàn ông, độc thân xinh đẹp chứ?
Lục Sâm xem tôi là người thay thế Tô Di Di.
Xin lỗi, anh ta nhìn lầm rồi.
Bởi vì tôi chắc chắn không phải là một cô gái chỉ dựa vào đàn ông.
...
Sau đó, tôi bắt đầu để ý một vài hạng mục đầu tư, cả ngày bận rộn nhưng mà vẫn gặp phải phiền toái.
Đối phương hẹn gặp mặt tôi bàn bạc, địa điểm được chọn là một căn phòng vip ở một nhà hàng năm sao, tôi ăn mặc rất quyến rũ, tóc dài phất phới, làn váy đung đưa phối hợp với đôi môi đỏ mọng, xin đẹp không gì sánh được.
Giây phút cửa phòng mở ra kia, tôi ngẩn cả người.
"Cô Lâm, tôi phải giải thích một chút, hạng mục này do tôi phụ trách nhưng boss lớn sau lưng là ngài Lục, với giao tình giữa hai vị, vẫn nên trực tiếp bàn bạc sẽ tốt hơn."
Quản lý mặt chuột nói xong cũng rời đi, vẫn không quên nịnh nọt đóng cửa phòng.
Lục Sâm mặc đồ vest màu đậm ngồi trên sofa, nhìn tôi đánh giá, dường như là đang đánh giá một món hàng.
"Em mặc như vậy đến bàn bạc hạng mục?" Anh ta châm chọc nói.
Tôi thế nào cũng không hề liên quan đến anh.
Tôi đang cãi lại trong lòng.
"Thiếu tiền sao?" Lục Sâm nhíu mày hỏi.
Anh lấy ra một tấm chi phiếu trắng, đặt trên bàn trà.
"Có ý gì?" Tôi rất bực bội, anh ta là đứa trẻ phá của sao?
Lúc nào cũng dùng tiền chơi đùa.
"Tôi không mong em dùng bất cứ cách nào cố gắng tiếp cận tôi, hiểu chưa?" Anh ngạo mạn nói.
Có thể anh đã quá hiểu lầm.
Tôi thật sự muốn đâm mù đôi mắt đào hoa kia, sao người này lại đáng ghét như vậy chứ?
"Tổng giám đốc Lục, thứ nhất, tôi không biết hạng mục này là của anh, nếu như biết tôi chắc chắn sẽ không đụng vào. Thứ hai, bây giờ tôi rất biết thân biết phận, trước kia là người thay thế hoàn hảo, bây giờ là người yêu cũ xứng chức. Thứ ba, chi phí chúng ta đã thỏa thuận xong rồi, tôi không thích nhai lại."
Tôi dập cửa đi ra ngoài.
Lúc này tôn nghiêm chiến thắng lý trí, không cầm lấy tờ chi phiếu kia, sau đó lại đau lòng rất lâu.