3.
Sáng sớm ngày hôm sau tôi đã bị điện thoại của bạn tốt Cao Hân Hân đánh thức.
Mặc dù nhà tôi và Cao Hân Hân không bằng nhà họ Lục nhưng mà cũng xem như là có của, hơn nữa gia giáo hai nhà không tệ, tam quan hợp nhau, nên từ cấp hai đã là bạn học tốt nhất, thậm chí là bạn khuê phòng.
Anh của cô ấy - Cao Minh là bạn tốt của Lục Sâm.
Nên tôi và Lục Sâm quen biết cũng nhờ Cao Minh giới thiệu.
Chuyện giữa tôi và Lục Sâm, Cao Hân Hân là người hiểu rõ nhất.
"Tịch Tịch, nghe nói Tô Di Di dẫn con trai về, cậu thành vợ hết nhiệm kỳ rồi?"
Vợ hết nhiệm kỳ, tôi bị Cao Hân Hân chọc cười, bây giờ điều may mắn duy nhất là tôi không còn cách nào gả cho Lục Sâm nữa.
Không đợi tôi mở miệng, Cao Hân Hân kích động tiếp tục nói: "Sáng nay mình trộm dùng điện thoại của anh trai lên mạng, thấy bọn họ đều đang chê cười cậu là con gà không đẻ trứng đó."
"Cậu ở bên Lục Sâm lâu như vậy, dựa vào đâu mà người phụ nữ kia quay về thì cậu phải cút chứ..."
Giọng của Cao Hân Hân rất lớn khiến tôi lập tức tỉnh táo, cầm lấy giấy tờ chuyển nhượng tài sản ở đầu giường, lòng tôi không hề gợn sóng.
"Yên tâm đi, mình không chịu thiệt."
Nếu như không tính chuyện trong lòng khó chịu, thật ra mấy năm ở bên cạnh Lục Sâm này tôi đúng là đã lời.
Mấy năm nay tôi đi theo anh ta học được không ít thứ.
Tôi ăn nhiều "cá" nhà anh ta, lại hiểu rõ "cá" nhà anh ta, hiểu biết này không uổng công ngủ.
Một người xuất thân từ ngành tài chính như tôi, góc độ đối xử với Lục Sâm khác hoàn toàn với Tô Di Di.
Tô Di Di xem trọng tiền của Lục Sâm.
Còn cái mà tôi để ý chính là người của anh ta, tài năng của anh ta.
Lục Sâm là old money điển hình, vàng dát trên người anh ta hoàn toàn không hề thua kém bất cứ nhóm MBA nào.
Hơn nữa còn là kiểu 24/7, cả năm không nghỉ.
Tôi đi theo học anh ta cách đối nhân xử thế, sửa lại không ít quan điểm ngây thơ của mình, anh ta dẫn tôi chìm nổi trong giới buôn bán, dạy cho tôi những kinh nghiệm thực chiến mà sách vở mãi mãi không bao giờ dạy.
Thời đại này đã sớm phát triển, chỉ cần bạn có thể kiếm được tiền thì đôi khi phụ nữ còn cứng hơn cả đàn ông.
Lục Sâm giúp tôi rút ngắn quá trình tìm hiểu trước khi hành động, trực tiếp ghi chú cho tôi những điều cốt lõi nhất.
Ban ngày là thầy giáo miễn phí, ban đêm là trai bao ra sức.
Tôi thật sự là kiếm được lời đó có biết không?
Đám bạn không ra gì của Lục Sâm đều cho rằng tôi đã yêu anh ta đến không thể kiềm chế, không thể gả vào nhà giàu có, thực ra, trừ bạn trai tôi ra, cuối cùng trong lòng tôi anh ta còn là một tòa nhà đại học tài chính.
Mỗi ngày mỗi đêm tôi đều "lên lớp".
Trong ngôi trường đại học này, tôi học bản lĩnh, tốt nghiệp, lấy bằng.
Tôi tin tưởng chắc chắc rằng một ngôi trường danh tiếng sẽ nhờ vào danh tiếng của học sinh sau khi tốt nghiệp chứ không phải nhờ vào giảng viên trong trường.
"Cậu rất khó chịu đúng không, thật sự có thể buông sao?" Cao Hân Hân vẫn hơi lo lắng cho tôi.
"Yên tâm, tớ độc thân xinh đẹp, tìm đàn ông nào mà không được, không cần một người đã có con như anh ta."
Nói cho cùng Tô Di Di cùng lắm cũng chỉ là sinh ra một đứa con ngoài dã thú.
Còn đám bạn chả ra gì của Lục Sâm thì nơi nào có bóng mát thì rúc ở đó.
Vì bây giờ tôi bận kiếm tiền nên không quan tâm chuyện khác.
4.
Sai lầm trước đó tôi luôn ghi nhớ, tôi cố ý tránh những tài sản có liên quan đến nhà họ Lục.
Dưới sự kiên trì không ngừng của tôi, vừa tìm được một hạng mục mới, tôi lại to gán ném tiền vào.
Trước đó dưới sự giúp đỡ của Lục Sâm, tôi từng trải qua cảm giác kích thích khi gia nhập thị trường chứng khoán, trong lòng hơi ngứa ngáy.
Người đã từng kiếm tiền nhanh như tôi trong lòng cũng âm thầm tự đấu tranh, luôn muốn càng nhanh đạt được khát vọng cao độ của mình càng tốt.
Vậy nên sau khi tôi tóm được một tin tức nội bộ xong, tôi đầu tư ngay một khoản lớn.
Thật không ngờ là thị trường chứng khoán lao dốc, tiền của tôi rơi đến mức mẹ cũng không nhận ra.
Thị trường chứng khoán lao dốc, đằng sau đầu tư không kịp, nhiều người hợp tác hạ tối hậu thư cho tôi.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể một lần nữa bước lên con đường xã giao.
Hôm nay, tôi hỏi thăm nhiều nơi cuối cùng cũng nắm được một cơ hội tốt, đã sắp vào phòng đặt trước thì tôi lại đụng phải một người không muốn nhìn thấy nhất.
"Ba mẹ, cái giống như phân này lại ăn rất ngon đó."
Một giọng nói trẻ con non nớt thu hút tôi, tôi thấy Lục Sâm và Tô Di Di, cả con trai của họ.
Đối mặt với lời nói của con trai, Lục Sâm không trả lời, chỉ nhíu mày.
Lục Sâm người này cực kỳ tự phụ, không chịu nổi bất cứ từ ngữ bất lịch sự nào, có thể tưởng tượng được khi anh ta nghe thấy lời này của con trai mình, trong lòng nhất định giống như đang ăn phân.
Tôi châm chọc trong lòng.
Đáng đời, đây chính là mắt thẩm mỹ đáng chết của anh.
"Lâm Tịch, sao cô cũng ở đây? Đến đây ăn sao?"
Vốn định tránh đi, không ngờ Tô Di Di lại lập tức nhận ra tôi, theo giọng nói của cô ta, ánh mắt của Lục Sâm cũng nhìn lại.
"Tôi đến bàn chuyện làm ăn."
Vốn muốn nói xong là đi ngay, nhưng mà Tô Di Di lại như là keo dán chó, trực tiếp dính lấy người.
"Cô nói dối, đây không phải là nhà hàng mà chỉ những cặp đôi mới đến được sao, lẽ nào cô đến bàn chuyện làm ăn với bạn trai sao? Lâm Tịch, cô cứ nhận đi, cô cũng biết chúng tôi đến ăn nên mới đuổi đến đúng không?"
Vẻ mặt Tô Di Di ai oán, dùng phỏng đoán tự ti của cô ta nặn cho tôi một tội danh không có chứng cứ.
Lúc này điện thoại vang lên, tôi nhận được tin nhắn đối phương đổi hẹn.
Thật sự là vô cùng xúi quẩy.
Ánh mắt Lục Sâm nhìn tôi cũng thay đổi, có vẻ như đang suy nghĩ rốt cuộc có phải tôi đến với bạn trai không, anh ta chính là một người đàn ông ích kỷ lại tự phụ như vậy, với sự kiêu ngạo của anh ta, chỉ sợ không thể chấp nhận được chuyện tôi vừa bị đá đã nhanh chóng có niềm vui mới như vậy.
"Lâm Tịch, tôi biết sau khi chia tay với A Sâm trong lòng cô rất đau khổ, nhưng mà, phụ nữ phải có lòng tự trọng.
Tôi nở nụ cười.
Lòng tự trọng sao?
Một cô gái mang thai trước khi lập gia đình lại không biết xấu hổ dạy dỗ người khác như vậy?
Một cơn giận bùng lên trong lòng tôi, quan sát Tô Di Di một lượt, cuối cùng ánh mắt nhìn vào con trai bên cạnh cô ta.
"Cái này gọi là Vani, không phải là phân."
Tôi đưa tay xoa xoa đầu đứa bé, có lòng tốt nhắc nhở.
Xuất thân của Tô Di Di thấp kém, nếu không cũng sẽ không bị người ta đuổi ra nước ngoài học, nhưng mà cô ta có thể mang thai sinh con giấu đến bây giờ, xem như cũng có thủ đoạn.
Sau đó tôi nở nụ cười sâu xa cảm thán nói: "Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột sẽ biết đào hang, rốt cuộc là kiểu n gười gì mới có thể thấy phân mà vẫn thấy bình thường chứ?"
Tô Di Di cô ta vốn không cần thể diện, tất nhiên là cũng không cần chừa lại cho cô ta.
Tô Di Di bị tôi mắng mặt đỏ đến mang tai, lại không lập tức nổi giận, dáng vẻ ấm ức muốn khóc khiến tôi buồn nôn, sắc mặt Lục Sâm cũng vì vậy mà trở nên lạnh lẽo, còn nụ cười trên mặt tôi lại càng sáng hơn.
Bởi vì chỉ vừa bắt đầu thôi.
Ngay sau đó tôi tiếp tục mở miệng: "Có người muốn mẹ quý nhờ con, thật ra liệu có nghĩ đến, có khi nào người ta chỉ giữ lại con, vốn không cần bùn đất đã nuôi lớn nó."
Tôi nhấn mạnh hai chữ bùn đất.
Tô Di Di này năm đó không lọt vào mắt nhà họ Lục, bị ép chia tay với Lục Sâm, buộc cô ta chỉ có thể lấy chuyện mang thai này để lấy lòng. Đến lúc này, cô ta vẫn có rằng có thể thuận tiện gả vào nhà giàu sao?
Ít nhất tôi không đánh giá cao lần này.
Quả nhiên sự thẳng thắn của tôi lập tức khiến vành mắt Tô Di Di đỏ lên.
"A Sâm, anh xem Lâm Tịch đi, cô ta quá ác độc."
Cô ta kéo tay Lục Sâm, muốn lấy lại cho mình chút sức lực, đứa nhỏ thấy mẹ của mình khóc cũng bắt đầu gào lên.
Đây là nhà hàng cao cấp, tiếng ầm ĩ bên này nhanh chóng thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh.
Nhìn gương mặt lập tức biến đen của Lục Sâm, tôi nở nụ cười.
Sợ rằng đời này Lục Sâm chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Còn tôi lại không thèm để ý.
Đây là anh ta đáng đời