* * * Vương quốc Tây Saxons. 537 AD.
Sau khi thoát khỏi lần trừng phạt, cứ vậy, Crowley trải qua mấy trăm năm không bị Clark làm phiền. Nhưng hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ như hắn tưởng. Bởi hắn phải tránh xa Aziraphale để Clark không phát hiện ra anh bạn của hắn còn sống.
"Xin chào? Tôi, Aziraphale của Hội Bàn Tròn, đến đây để nói chuyện với Hắc Hiệp Sĩ."
Thiên thần bước đi trong màn sương mù dày đặc với bộ giáp cồng kềnh.
"Ngươi đã tìm đến Hắc Hiệp Sĩ, kẻ ngu muội. Nhưng ngươi đã tìm thấy cái chết."
Crowley cố giữ bình tĩnh đáp.
Aziraphale nghi ngờ, bởi giọng nói thật sự quá quen thuộc.
"Anh đấy à, Crawley?"
"C-R-O-W-L-E-Y." Hắc Hiệp Sĩ trong lời đồn để lộ cặp mắt quen thuộc.
"Anh đang làm cái quái gì vậy?"
Thiên thần nhỏ cáu gắt vì sự xuất hiện của Crowley ở đây. Có lẽ là vì công việc. Nhưng dường như sự xuất hiện này đã làm phá hỏng dự tính ban đầu của Aziraphale. Cái cách ác quỷ bâng quơ giải thích, càng khiến thiên thần nghi ngờ về sự trùng hợp quá mức thần kỳ này.
Cuộc nói chuyện rôm rả của họ bỗng bị cắt ngang giữa. Bởi.. Tiếng mèo kêu.
Nhìn tạo vật màu đen với con mắt hổ phách sáng rực đứng sau Aziraphale, cả người Crowley cứng đờ.
Là nó. Nhưng bằng cách nào? Hắn toan tính nhiều như thế, lại chẳng tính được thứ ranh ma đó đã sớm tìm tới thiên thần của hắn từ lâu.
Còn chưa để ác quỷ hết bàng hoàng, Aziraphale đã thuần thục bế bé mèo lên, âu yếm:
"Ai là nhóc con của ta nào?"
"Meo!" Nó kêu lên một tiếng rồi hệt như những chú mèo bình thường liếm mũi chủ nhân, cọ cọ làm nũng.
Không nhìn được nữa, Crowley lao tới giật lấy chú mèo tưởng như vô hại khỏi Aziraphale. Đồng tử rắn của hắn vì sợ hãi mà không ngừng co rút, nhọn hoắt.
"Thả nó xuống đi, Crowley. Anh đang làm đau nó đó." Aziraphale hoảng hốt.
Crowley rất muốn giải thích. Nhưng lời chưa tới miệng, một mũi tên không rõ từ kẻ nào phía sau hắn, bay sượt qua má trái của thiên thần, trong sự kinh ngạc của cả hai.
"Crowley? Anh sao có thể?"
Kinh hãi chạm tới vệt máu trên mặt, Aziraphale ngước đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc.
Crowley chỉ vào chú mèo trong tay, cố giải thích:
"Tôi không có. Làm ơn, Aziraphale. Anh sẽ gặp nguy hiểm nếu còn giữ nó lại."
"Tôi đã làm phiền anh rồi, Crowley."
Nghe câu nói vô lý ấy, Aziraphale tức giận lấy lại mèo của mình, thất vọng rời đi, bỏ ác quỷ chết sững ở đó.
Ai thích hiểu lầm hắn thế nào cũng được. Nhưng thiên thần thì không. Hắn đau đớn một thì tình yêu bé nhỏ mong manh của hắn sẽ tổn thương gấp trăm gấp ngàn lần. Hắn không muốn thiên thần của hắn phải khó chịu như vậy.
Không kìm lại được phẫn nộ, Crowley liếc tới kẻ bắn ra mũi tên kia. Khiến cho bộ giáp của hắn ta bị bóp méo từng chút một, rồi vo lại thành một viên bi sắt. Máu chảy lênh láng thẫm đẫm trên nền đất. Đó là một cái chết từ từ và đau đớn. Dù thế vẫn chẳng thể làm nguôi ngoai lửa giận trong ác quỷ.
"Ngài không cần giận dữ vậy đâu."
Dòng chữ đỏ nổi bật giữa màn sương mờ thu hút ánh nhìn của tất cả chậm bay tới.
Crowley cố kìm nén phẫn nộ, nghiến chặt răng:
"Ngươi có ý gì, Clark? Ngươi tiếp cận thiên thần đó có ý gì?"
"Không gì cả. Tôi đi dạo thì tiện tới nhắc nhở tiến độ công việc của ngài thôi, ngài Crowley."
"Muốn cảnh cáo ta sao?"
Crowley gằn giọng.
Clark ngưng một chút bình ổn trái tim đau nhói.
"Đây phải được coi là giúp đỡ mới đúng. Mà thôi đi. Ngài thích nghĩ gì thì tùy."
"Giúp đỡ? Vậy ta nên cảm ơn ngươi sao?" Crowley cười khẩy.
"Ác quỷ sẽ không làm vậy. Nhưng nếu ngài muốn tôi không phiền nhận lấy nó đâu?"
Nhìn biểu hiện kệch cỡm, đùa bỡn người khác, Crowley hùng hổ siết lấy cổ nhỏ của nó. Chỉ cần hắn mạnh tay một chút, mọi sự sẽ kết thúc. Song vẫn là chẳng thể xuống tay.
"Tôi chỉ là muốn bảo vệ ngài."
Clark được thả xuống ngồi ngay ngắn, mong chờ lặp lại câu nói của hàng trăm năm trước.
Nó vẫn giống như xưa muốn giải thích, muốn không ngừng xin lỗi. Nhưng chỉ với một câu nói, Crowley đã khiến nó mãi mãi im lặng.
"Đừng xảo biện trước mặt ta! Càng đừng nghĩ ta sẽ cảm kích ngươi, đồ lông lá gian xảo."
Nhìn bóng dáng chìm dần trong màn sương, nó hụt hẫng ngồi im ở đó như ngày đó.
Trong màn sương đen của khói và tro, một người đàn ông cao lớn chậm chạp bước tới, như thói quen thuần thục ôm mèo nhỏ vào lòng.
"Ngươi việc gì phải khiến bản thân thảm hại như vậy?" Satan lau đi dòng nước mắt mặn chát khiến da thịt mình bỏng rát: "Khi đó, chỉ cần lệch thêm một chút nữa, hắn sẽ mãi là của chúng ta."
"Tôi không thể, ngài Lucifer. Tôi không thể. Còn làm ngài ấy tổn thương.. trái tim tôi sẽ vụn vỡ mất." Clark vẫn chẳng thể ngừng nức nở.
Giờ nó mới hiểu, mối quan hệ này sớm đã không thể vãn hồi. Không thể nữa rồi.
Nhìn từng giọt nước khiến da thịt mình bị ăn mòn lã chã rơi xuống, mặc kệ đau đớn, chúa quỷ vẫn không buông Clark xuống. Hai tâm hồn bị tổn thương cứ vậy ôm lấy nhau.
"Ngươi đúng là một thứ vô dụng ủy mị nhất ta từng thấy. Hãy cẩn thận đấy." Satan nhắc nhở.