Đồng Nhân Good Omens - Tôi Là Một Chú Mèo

Chương 9: Ăn bám



Hiện tại.

Dù đã cố bình tĩnh, nhưng bị gợi nhớ những khoảnh khắc đó, Clark trái tim vô thức nhói đau. Cảm xúc bất ổn, khiến ma thuật trong nó mất kiểm soát. Đèn trong phòng chớp tắt liên hồi rồi ngậm ngùi vỡ nát. Những mảnh thủy tinh sắc nhọn cũng vì thế bắn tung khắp nơi. Làm cho cửa tiệp sớm vậy đã trở thành một đống lộn xộn.

Theo phản xạ tự nhiên, Crowley kéo Aziraphale vào lòng, lại mở đôi cánh đen bao bọc cả hai. Nghiến chặt răng chờ đợi cơn đau. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Đợi tới khi mọi thứ im ắng trở lại, Crowley mới dám hé mắt.

Nhìn thiên thần được mình ôm trong lòng vẫn chưa hết kinh sợ, Crowley nổi cáu quát:

"Clark, nói đi! Ngươi thật ra có mục đích gì?"

Trái ngược với vẻ sốt sắng của ác quỷ, sai xác nhận hai người không bị thương tổn, mèo nhỏ thờ ơ nhảy xuống ghế. Nó không phản bác, cũng không giải thích, chỉ lặng lẽ bước từng bước lên tầng, trở về cái ổ nhỏ mà thiên thần làm cho nó tối qua. Nó cần thời gian bình ổn lại tâm trạng của bản thân, đoạn quá khứ đau khổ dài đằng đẵng đó quá khủng khiếp với nó.

Hai người đi theo, thấy được cảnh kia cũng vô cùng khó hiểu.

"Có vẻ như, chúng ta làm nhóc ấy tủi thân rồi." Aziraphale đan tay, tự trách.

Crowley muốn lớn tiếng phản bác rằng, "Thứ vừa mới tấn công chúng ta là nó đó.", "Nó chỉ đang làm trò thôi.", hay "Chỉ là chút chuyện nhỏ, nó chẳng sao cả". Nhưng lời tới miệng, thì sững người trong giây lát khi nhìn theo hướng tay Aziraphale chỉ tới. Giữa căn phòng lộn xộn, nơi họ đứng lúc nãy, không rõ từ lúc nào đã có một vòng tròn được tạo thành từ những mảnh thủy tinh bao quanh.

Cầm lên mảnh thủy tinh sắc nhọn chỉ cần lướt qua cũng đủ cướp mạng người ta, Aziraphale nói:

"Nhóc ấy không hề muốn hại chúng ta."

"Tôi không nghĩ vậy đâu, Aziraphale. Chỉ là tôi đang đứng gần anh thôi."

Dừng một chút, Crowley lại đưa ra thêm bằng chứng:

"Anh có biết. Trong trận lửa thiêu rụi tiệm sách của anh ở Rome, nó cũng đã định giết anh."

Aziraphale bao lấy bàn tay đang siết chặt của ác quỷ, khẳng định:

"Anh nghĩ nhiều quá rồi, Crowley. Clark chỉ là một chú mèo bị tôi làm bỏng lưỡi mà thôi. Hơn nữa.."

"Bỏng lưỡi? Anh quá ngây thơ rồi, thiên thần. Địa ngục, chẳng có thứ gì tốt đẹp cả." Crowley nghiến răng áp sát mặt mình với Aziraphale: "Anh nghĩ những rắc rối anh gặp phải suốt 6000 năm qua chỉ là trùng hợp thôi sao?"

Nói rồi, Crowley cáu kỉnh búng tay sửa chữa hiệu sách về nguyên dạng, đẩy cửa dời đi. Bỏ lại Aziraphale với hàng tá suy nghĩ ngổn ngang.

"Đi đi, thiên thần. Ngài ấy cần ngài."

Đúng lúc này, từng con chữ dịu dàng chui vào tay Aziraphale, an ủi.

Nhìn cục bông đen nhỏ ngồi ở chân cầu thang, Aziraphale như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức lao ra khỏi cửa tiệm đuổi theo Crowley.

Clark nhìn theo bóng thiên thần ngồi vào trong chiếc xe cổ đen bóng vẫn luôn đậu ở ngoài của Crowley, tâm tình vẫn không tốt nổi. Có rất nhiều thứ quá sức với một con mèo.

Phải mất hồi lâu, Aziraphale mới có thể lôi kéo Crowley trở lại vào tiệm.

Hằn học ngồi xuống ghế sofa lớn đặc quyền của mình, ác quỷ liếc mèo nhỏ bên cạnh:

"Ta không như Aziraphale hết lần này tới lần khác tin tưởng ngươi đâu. Cũng chắc chắn không dễ dàng bỏ qua chuyện trước đó đâu."

"Tôi biết." Clark nhẹ nhàng nhảy lên bàn, ngồi xuống: "Nhưng cho tới khi tôi làm hòa với chủ nhân, tôi sẽ không rời khỏi nơi này."

"Cái gì?" Crowley nhảy dựng lên.

Aziraphale vội níu tay người yêu.

Nhìn hai người phát cơm chó, Clark buồn chán liếm lông:

"Cả ngày chỉ nhìn mấy cái cây run rẩy ấy. Nhàm chán muốn chết đi được."

"Ít ra chúng là những cái cây biết nghe lời đó. Hiểu không?"

"Vậy sao?"

Nhìn Clark đĩnh đạc và Crowley hằn học như một đứa trẻ, Aziraphale không nhịn được mà bụm miệng cười, khiến cho khay cafe trên tay cũng khẽ run.

* * *

Nằm trong chiếc ổ ấm áp của Aziraphale tỉ mẩn chuẩn bị bên cửa sổ, Clark chẳng hiểu sao tâm tình cứ thấp thỏm. Không chịu nổi, Clark nhổm người dậy, nhìn thiên thần đang chăm chú đọc sách.

"Ngài Aziraphale, thứ lỗi nhưng tôi nghĩ mình sẽ ra ngoài một chút."

Vươn tay xoa đầu, Aziraphale lo lắng hỏi lại:

"Trong thời tiết này sao? Nhóc sẽ bị ốm đó."

Clark cọ nhẹ đầu vào lòng bàn tay Aziraphale, tiếng gừ gừ đầy mị hoặc trong cổ cũng nhẹ vang lên, an ủi:

"Sẽ ổn thôi. Tôi nghĩ vậy."

Nói rồi, nó như tên bắn xuyên qua đêm đen. Nó dù không thích mưa. Nhưng nó cần phải đi xem tình trạng hiện tại của ngài ấy. Nó cảm nhận được cảm xúc của ngài ấy ngày càng tệ.

Xuyên qua màn mưa, nó chậm rãi dừng trước một bốt điện thoại còn sáng đèn, ngồi xuống. Đợi khi cuộc gọi ấy kết thúc, Clark mới không tình nguyện kêu lên một tiếng:

"Meo!"

Nghe thấy tiếng mèo, Crowley đang ngồi gục đầu ôm gối bên trong cũng chầm chậm ngước lên, nói với giọng hằn học:

"Ngươi tới đây là gì? Không lẽ chúa quỷ phái ngươi tới giết ta sao?"

"Tôi không nghĩ ông ấy rảnh như vậy đâu." Clark đáp lời.

"Vậy ngươi tới đây làm gì?" Crowley cảnh giác.

Clark đơn giản trả lời:

"Đi dạo thôi. Tôi có thể vào chứ?"

Không buông lỏng cảnh giác, Crowley biết đây chỉ là một cái cớ. Dù không bằng lòng nhưng vẫn nhường ra một góc nhỏ. Thời tiết mưa làm hạ thân nhiệt của hắn. Thêm một con mèo cũng ấm lên một chút.

"Cảm ơn."

Ngay khi Clark bước vào, không gian liền trở lên ấm áp, xua bớt cảm giác lạnh buốt đang hành hạ Crowley nãy giờ. Tuy vậy, nhưng cả hai vẫn im lặng không nói gì. Hiểu lầm giữa cả hai đã kéo dài suốt cả mấy ngàn năm. Sao có thể vì mấy lần gặp gỡ, mà dễ dàng nói buông là buông?

Nhận ra cơ thể ác quỷ đã ấm hơn, nó biến ra một cái ô đen âm thầm để vào góc dễ thấy của bốt điện thoại. Đã tới lúc nó cần làm việc của mình. Clark nhìn mãi vào màn mưa, khó khăn hạ quyết tâm:

"Thiên thần.. của ngài đã rất lo lắng. Hãy về đi. Mang tới vài chai rượu, đó là một ý kiến không tồi đâu."

"Ngươi tính đi đâu?"

Crowley không hiểu sao có chút lo lắng. Hắn biết ngọn lửa địa ngục sẽ không vì dính chút mưa mà lụi tàn, nhưng cục than này thì sao? Mèo không phải rất ghét nước sao?

Không quay đầu lại, Clark đáp:

"Đi dạo. Tôi muốn đi dạo thêm một chút. Trời lạnh rồi. Hãy về sớm đi."

Dứt lời, Clark đã hòa làm một với đêm đen lạnh lẽo.

Nó đi bộ rất lâu. Nhiều lúc một mình đi dạo dưới mưa cũng không tệ như nó tưởng. Chỉ là mùi hôi tởm lợm ấy, làm Clark không thể tận hưởng nổi:

"Ngươi chán sống rồi sao, Eric?"

"Sao tôi dám chứ, ngài Clark? Kể cả, ngọn lửa của ngài có yếu đi, tôi vẫn sẽ rất ngoan ngoãn. Chỉ là cứ bao che cho ác quỷ Crowley thông đồng với đám thiên thần ấy thì ngài ác quỷ cao quý Dagon chắc chắn không để yên."

Eric xảo trá nâng lên thanh sắt.

Nhưng hung khí còn chưa kịp đánh tới đã liền tan chảy, thứ kim loại lỏng nóng rực ấy đổ thẳng xuống đầu Eric. Ác quỷ hét lên trong đau đớn, quằn quại dưới cỏ.

"Lảm nhảm thấy phiền!"

Clark khó chịu liếc nhìn thứ đang co quắp trong ngọn lửa của mình:

"Hãy cứ coi sự tàn lụi của ngươi sẽ nhắc nhở Dagon, đừng tự tiện xâm phạm không gian riêng tư của người khác. Ta không phải kẻ dễ nói chuyện đâu."

Chờ tới tận khi con quỷ kia tan biến hoàn toàn, Clark mới an tâm trở lại tiệp sách. Công việc này, nó sớm đã làm thành quen rồi. Chỉ là giờ nó không mạnh như trước nữa. Cắn nát cổ chắc sẽ là phương án cuối nó dành cho bất kì kẻ có ý muốn phá hoại chủ nhân của nó, trước khi nó tan biến.

Trở về, cào nhẹ vào cửa tiệm sách, Clark như thường kêu lên:

"Meo!"

Chỉ sau đó không lâu, Aziraphale đã xuất hiện yêu thương bao bọc nó trong chiếc khăn bông mềm thơm mùi nắng. Còn có cả sữa ấm, và thức ăn nữa chứ. Trên sofa đỏ xinh đẹp, ác quỷ vui vẻ nâng ly chào đón. Đây thực sự là một nơi tuyệt vời.