Đồng Nhân Good Omens - Tôi Là Một Chú Mèo

Chương 7: Rome 3



"Ngươi thông minh như thế? Có ý gì khác sao?" Satan không vừa lòng nhướng mày lặp tức cả người Crowley dính chặt xuống mặt đất: "Ta có phải đã quá nhân nhượng cho ngươi?"

Mỗi câu mỗi từ được thốt ra, áp lực đè nặng lên trên người Crowley càng trở lên khủng khiếp. Máu từ mắt, mũi, miệng cũng vì thế mà không ngừng rỉ ra.

"Tôi nào có thể để bọn thiên thần dắt mũi chứ. Vương triều khiến bọn chúng tự hào sẽ sớm lụi tàn thôi, thưa chúa tể."

"Sớm sao?" Satan nhíu mày, ngọn lửa bao quanh hắn bắt đầu lan tới chỗ Crowley.

"Vâng. Tất cả chỉ là vấn đề thời gian." Crowley lo sợ.

"Thời gian? Ý ngươi là ta phải đợi?" Satan giận dữ.

Crowley nhắm chặt mắt chờ đợi cơn thịnh nộ ngút trời. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Ác quỷ tò mò hé mắt. Một cục than đen đặt trước đầu hắn.

Ánh mắt đỏ ngầu của Satan nhìn chòng chọc vào dáng hình nhỏ xíu của Clark:

"Ngươi có vẻ thích hắn quá nhỉ, mèo nhỏ của ta?"

Vội bóp nát con chữ thành bụi vàng, chúa quỷ hất mạnh áo bào, trở về ngai vàng, không vui nói:

"Đó không phải câu trả lời mà ta muốn."

Bị Satan trừng phạt, Crowley mất đi phần lớn sức mạnh đã không thể giữ lại hình dáng con người. Nhìn những chiếc vảy đen bóng xinh đẹp rỉ máu, Clark sốt ruột, lo lắng chạy tới muốn thay người chữa trị. Đáp trả lòng tốt đó lại là cái siết mạnh từ đuôi rắn.

"Ngươi bày trò ra cho ai xem?" Crowley cười khẩy. Đôi mắt rắn rét lạnh nhìn chòng chọc vào tạo vật nhỏ bé.

"Không có. Tôi chỉ muốn bảo vệ ngài." Clark cố kìm ấm ức trong lòng.

"Bảo vệ? Chỉ giỏi bày trò. Đừng nghĩ ta sẽ cảm kích ngươi, đồ lông xù gian xảo."

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ sớm nhưng Clark vẫn không kìm được mà run rẩy.

Nó tuyệt vọng.

"Tôi không hề muốn giết thiên thần đó. Tôi sai rồi."

"Không muốn? Hay là ngươi chỉ vờ như không muốn trước ta?"

"Ngài phải tin tôi, ngài Crowley. Cảm xúc khi đó của tôi quá hỗn loạn." Clark khẩn khoản cầu xin Crowley với đôi mắt ngập nước: "Tôi biết lỗi rồi. Tôi thực sự biết lỗi rồi."

Clark càng giải thích thì đuôi Crowley càng siết chặt. Lửa giận dần nuốt hết kiên nhẫn của ác quỷ:

"Có phải ngươi biết quan hệ của bọn ta. Vậy nên ngươi giết Aziraphale cho hả giận?"

Im ắng một hồi. Như hạ quyết tâm, Clark đột nhiên cười phá lên, ngạo nghễ nói ra điều Crowley muốn nghe, cũng như, một phần tiếng lòng của nó:

"Ha ha ha. Ngài nói đúng, ngài Crowley. Tôi muốn giết hắn ta. Tôi muốn hủy diệt thiên thần đó. Tôi muốn găm sâu răng nanh của mình vào cái cần cổ trắng nõn xinh đẹp đó. Tôi muốn tình yêu của ngài chỉ thuộc về tôi."

Đây là lần đầu tiên Clark thực sự cất tiếng. Âm giọng của nó thật ra nghe rất hay. Non nớt và ngọt ngào tựa như mật hoa vậy. Nhưng chỉ không ngờ tới là nó lại dùng lần đầu nói chuyện này cho loại câu từ kinh tởm kia.

Nghe vậy, tia lí trí cuối cùng của Crowley đã đứt. Đuôi rắn cũng vì thế mà mạnh mẽ thít thêm một vòng.

"Cuối cùng, ngươi cũng lộ mặt rồi. Vậy thì phản kháng đi chứ? Sao không làm? Làm đi. Làm giống như cái cách ngươi đốt cháy tất cả bằng ngọn lửa bẩn thỉu đó."

Không khí dần cạn kiệt, Clark vùng vẫy. Theo bản năng, nó nâng cao móng vuốt hồng xé nát thứ quấn lấy cổ họng mình. Nhưng mỗi lần móng vừa chạm tới vẩy rắn liền thụt vào trong đệm thịt.

Muốn thoát khỏi tình thế hiểm nghèo này với nó quá đơn giản. Chỉ cần một mồi lửa địa ngục, một vết cào tàn độc, một phát cắn đau điếng, nó có thể tùy thời xử đẹp kẻ nó không ưa. Tuy nhiên, với Crowley, nó chẳng thể nào xuống tay nổi. Nó bình thản mặc cho đuôi rắn ngày càng siết chặt. Bởi đơn giản mà nói, người sai ở đây là nó. Nó phải nhận lấy hình phạt của mình. Nó.. đáng bị vậy.

Đúng lúc này, theo bản năng, Hastu lao ra tính giết Crowley để cứu Clark. Nhưng chẳng ngờ được lại bị Clark dùng lửa địa ngục đánh bay.

Thấy thế, Crowley sực tỉnh, ném bay nó vào góc phòng, gầm lên:

"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

Clark thoi thóp, khó nhọc hớp từng hớp không khí nghẹn đắng. Nó mệt mỏi nằm im ở đó.

"Xin lỗi.. Vì làm tổn thương ngài."

Dòng chữ vàng mờ như sương, yếu ớt trốn đi không muốn để ai nhìn thấy.

Không nhận được câu trả lời mong muốn, Crowley hậm hực buông lời cảnh cáo trước khi rời đi:

"Rồi sẽ có ngày ngươi phải hối hận vì lời nói hôm nay."

Bị ném văng, vốn cơ thể chỉ chịu chút đau đớn không đáng kể nhưng tâm Clark đã sớm vỡ nát thành trăm ngàn mảnh.

Nghe tiếng vẩy rắn ma sát trên nền đá ngày càng xa, nó sợ hãi, loạng choạng muốn bước theo để giải thích nhưng rồi lại ngã xuống. Những giọt nước mắt kìm nén phải đợi khi không có ai mới dám âm thầm rơi xuống.

"Xin ngài.. Tôi không có cố ý thật mà. Tôi cũng chỉ muốn.. Được yêu."