Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 15: Đi làm




Sau gần 1 tháng trị liệu, vết thương của Sở Du đã gần như bình phục hoàn toàn, làn da của cô đúng là cực phẩm, hồi phục vô cùng nhanh đến cả sẹo cũng không để lại dấu vết nào.
Quá nhiều ngày bị ép ở trên giường, hôm nay Sở Du mới được thỏa thích đi lại khắp mọi nơi nhưng chỉ tiếc là đã mất đi dáng vẻ nghịch ngợm, hoạt bát rồi. Mấy ngày cô bị thương đều một tay cha nuôi chăm sóc, ngày nào cũng đúng giờ trở về bảo thành ăn tối, nói chuyện cùng cô, điều này đã khiến cho sự mất mát, tổn thương trong lòng dần biến mất. Hiếm có hôm nào tâm tình Sở Du vui vẻ, thời tiết lại vô cùng trong lành dễ chịu nên cô quyết định tự tay tưới hoa trong khu vườn xinh đẹp kia.
Sở Du đang mải mê chăm chút cho từng bông hoa thì bất chợt điện thoại liền reo lên, cô nhanh chóng nhấc máy.
“Dục Lăng, là anh sao?” - Giọng cô đầy vẻ vui mừng.
Đầu dây bên kia vâng lên âm thanh trầm ổn, nhẹ nhàng.
“Là anh! Anh gọi cho em để báo cho em một tin tốt, hai chúng ta được nhận vào làm cùng một công ty đấy.”
Cô thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, được làm chung với học trưởng là điều cô hằng mong ước. Anh vừa tài giỏi, thông minh lại rất tốt bụng, làm cùng anh chắc chắn sẽ không lo lạ người lạ chỗ. Ngữ khí Sở Du càng thêm phấn khích.
“Thật ạ! Vậy ngày mai chúng ta đến đấy luôn nhé.”
“Được!”
Tắt máy, Sở Du cũng không còn tâm trạng đâu mà tưới hoa nữa, cô hưng phấn chạy ngay vào nhà, vừa hay gặp Á Lan quản gia vừa từ trên tầng đi xuống. Nhìn sắc mặt tươi như hoa nở của cô liền tiến đến gần hỏi chuyện.
“Sở Du tiểu thư có chuyện gì mà vui thế?”
Sở Du thấy bà liền chạy đến, giọng không thể kích động hơn.
“Bác Á Lan, ngày mai con được đi làm rồi đó!”
Lời cô vừa dứt, sắc mặt Á Lan quản gia ngay sau đó liền biến đổi. Ánh mắt hiền hậu vừa vui lại vừa lo lắng, bà khẽ nhỏ giọng nói với cô.
“Nhưng... Hoắc tiên sinh sẽ để cô đi sao?”
Sở Du chợt khựng lại, nụ cười trên môi cũng dần biến mất. Sao cô lại không nghĩ ra điều này có, với tính cách bá đạo lạnh lùng của cha nuôi liệu có cho cô đi làm không? Trong lòng bắt đầu lo lắng, Sở Du cười gượng nói với bà.
“Không sao, cháu sẽ nói với ông ấy mà!”
Sau đó cô nhanh chóng lên phòng, nghĩ đủ mọi cách làm sao để mở lời với Hoắc Dịch thành.
Vẫn như mọi ngày, anh đều về đúng giờ để ở bên cô lúc tối. Bữa tối được chuẩn bị lên, Sở Du ngồi phía đối diện Hoắc Dịch Thành, nhất thời có chút hồi hộp không biết phải đề cập đến vấn đề đi làm thế nào. Đôi mắt sắc bén khẽ lướt qua người cô, hết thảy biểu cảm, trầm tư đều bị Hoắc Dịch Thành nhìn thấy. Anh khẽ đặt đũa xuống, hướng mắt đến Sở Du, ngữ khí trầm thấp.
“Có chuyện gì sao?”
Âm thanh lạnh lẽo truyền đến khiến cô không khỏi giật mình, hành động nhất thời có chút loạn xạ.
“Tôi... tôi muốn đi làm!”
“Tại sao?” - Anh bị bất ngờ với lời nói của cô, ngữ khí đầy lạnh giá.
Gương mặt Hoắc Dịch thành biến sắc, tỏa ra khí lạnh bức người làm Sở Du càng thêm sợ hãi, giọng càng nhỏ đi.
“Tôi muốn có công việc riêng của mình, chứ không thể cứ ở nhà mãi thế này được.”
Đôi mày anh bất giác nhíu lại, ngữ khí đã giảm chút lạnh lẽo.
“Em nghĩ ta không nuôi nổi em?”
“Không phải, tôi...” - Sở Du lộ rõ vẻ khó xử cùng căng thẳng.
Hoắc Dịch thành cuối cùng cũng thở dài, giọng nhẹ nhàng trở lại.
“Thôi được, nhưng ta có một điều kiện, tan làm ta sẽ đón em.”
Lời nói của anh vừa lọt vào tai cô đã khiến đôi mắt lưu ly như tỏa sáng. Sở Du mừng rỡ đáp lại anh.
“Tốt quá rồi!”
Sự vui vẻ của cô biểu hiện rõ trên gương mặt làm Hoắc Dịch Thành tâm trạng tốt lên theo. Sở Du ngay lúc này chợt phát hiện cha nuôi bình thường rất khó để anh làm theo ý cô, vậy mà tại sao hôm nay lại để thỏa hiệp như vậy. Nhưng mà không sao, chỉ cần anh đồng ý là quá tốt rồi. Vậy là ngay tối hôm đó cô đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ, đi ngủ sớm để chào đón ngày đi làm đầu tiên.
Sáng ngày hôm sau, Sở Du thức dậy sớm hơn ngày thường, chuẩn bị hết mọi thứ cần thiết, cô chọn một bộ đồ đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn làm nổi bật diện mạo xinh đẹp, yêu kiều của mình. Hoắc Dịch Thành vốn định đưa cô đến chỗ làm nhưng do có việc đột xuất nên đã đi trước. Sở Du nhanh chóng được tài xế riêng đưa đến nơi làm việc. Trước cửa bệnh viện, Dục Lăng đã đứng chờ sẵn ở đó, cô vừa lúc tới là đã bắt gặp đang vẻ đĩnh đạt, nhu hoà của anh. Từ sau tốt nghiệp đến giờ, đây là lần đầu tiên anh gặp lại cô, Dục Lăng có phần bất ngờ. Sở Du của hiện tại đã không còn nghịch ngợm, trong sáng như trước nhưng đổi lại là dáng vẻ kiểu diễm, tinh tế mang nét trưởng thành của tuổi mười tám. Đôi mắt nhất thời không thể rời mắt khỏi cô, Sở Du tiến lại gần thấy anh đứng ngẩn người tại chỗ liền hỏi.
“Dục Lăng, anh sao thế?”
Câu nói của Sở Du ngay lập tức khiến anh bình tâm lại, nở nụ cười dịu dàng.
“Không có gì, chúng ta mau vào trong đi, viện trưởng đang chờ bên trong.”
Sở Du cùng Dục Lăng nhanh chóng đi vào bên trong bệnh viện. Sở dĩ anh và cô được nhận làm trong bệnh viện cao cấp nhất thành phố này bởi vì một phần là do thân thế của anh, đại thiếu gia Dục gia, có tiếng danh gia vọng tộc từ lâu đời nên được đến đây làm việc cũng là điều dễ dàng.
Ngày đầu tiên đối với Sở Du lại vô cùng nhẹ nhàng, sau khi nói chuyện với viện trưởng, cô và anh được phân đến hai nơi khác nhau. Dục Lăng là bác sĩ ngoại khoa nên được điều đến một nơi khác còn cô làm y tá vậy nên phải chịu trách nhiệm chăm sóc các bệnh nhân, đó là điều vô cùng vui vẻ đối với cô bởi cô có một niềm ao ước có thể dùng tấm lòng và sự quan tâm của mình đến với người bệnh. Mặc dù không thể gặp nhau thường xuyên nhưng bữa trưa hai người họ được cùng nhau ra ngoài ăn. Dục Lăng chọn một nhà hàng gần đó để dùng bữa. Sở Du ngồi đối diện phía anh, miệng không ngừng kể về những công việc bản thân đã làm một cách thích thú đến nỗi thức ăn đã được đưa lên mà cô cũng chẳng mảy may đến. Bộ dạng đáng yêu này của cô làm cô Dục Lăng cũng không kìm được nở nụ cười.
“Được rồi, được rồi. Mau ăn trưa đi. Em định sẽ để bụng đói làm việc sao?”
Cô lúc này mới sực nhận ra bản thân đã nói hơi nhiều ngay lập tức dừng câu chuyện lại, bày ra bộ mặt xấu hổ lại có chút ủ rũ.
“Em có nhiều chuyện lắm mà anh lại không cho em nói, thôi ăn trưa đi vậy.”
Dục Lăng không thể rời mắt khỏi gương mặt xinh đẹp, trong sáng ấy. Bất giác từ đáy lòng dòng cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào, khó tả khiến anh càng muốn đến gần Sở Du hơn nữa, muốn được yêu thương, trân trọng cô.
Thời gian trôi đi khá nhanh, chẳng mấy chốc đã tan làm. Sở Du đột nhiên nhớ ra lát nữa Hoắc Dịch Thành đến đón cô, trong lòng chợt có chút mong chờ. Vừa hay xách túi ra ngoài, điện thoại cô liền reo lên thông báo tin nhắn. “Ta ơi dưới của bệnh viện đợi em.” Sở Du nhìn thấy dòng tin nhắn này, trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua, ấm áp, hạnh phúc, đều đang vây lấy cô. Bước chân ngay sau đó liền nhanh hơn, ra đến sảnh ngoài cô định bước ra thì Dục Lăng từ phía sau chợt gọi cô lại.
“Sở Du, em định về sao? Để anh đưa em về!”
“Không cần đâu ạ! Anh cũng mệt rồi mau về nghỉ ngơi đi, em có người đón rồi!” - Cô thành thật trả lời.
Nụ cười trên môi anh dần trở nên gượng gạo lại nhìn gương mặt ngây ngô ấy, bàn tay không kìm được khẽ xoa đầu cô, giọng đầy trìu mến cùng ôn nhu.
“Vậy em mau về đi. Chăm sóc bản thân cho tốt!”
“Dạ vâng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.