Duyên Lệch: Cha Nuôi... Con Yêu Người!

Chương 30: Gặp gỡ của hai cha con




Một đêm bình lặng cứ thế trôi đi. Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Du bị tiếng gõ cửa làm cho thức giấc. Cô cố gắng mãi mới có thể rời khỏi cơ thể to lớn của Hoắc Dịch Thành, cánh tay rắn chắc ấy cả đêm ôm chặt lấy eo cô khiến cô không thể nhúc nhích nổi, hiện tại cả người đau ê ẩm. Sở Du gắng gượng rời khỏi giường, chỉnh lại bộ đồ đang mặc rồi ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra liền bắt gặp bóng dáng bé nhỏ, Sở Du chợt sững người. Cậu bé trước mặt cô không ai khác chính là Thiếu Tần, cậu dùng ánh mắt dò xét đánh giá mẹ mình một lười.
“Mami? Người cả đêm ở đây không về nhà sao?”
Sở đau hoàn toàn bối rối, gương mặt ửng đỏ vì xấu hổ, khua tay vội giải thích.
“À! À, mami… mami ơi lại cùng bạn ấy mà… con mau quay về đi.”
Đúng lúc này, Hoắc Dịch Thành cũng vừa hay tỉnh dậy, gương mặt có chút ngái ngủ tiến đến phía sau lưng cô. Cất giọng lãnh đạm xen chút bông đùa.
“Mami?? Đứa bé này?”
Giọng nói vang lên giống như sét đánh ngang tai, Sở Du hoàn toàn chấn động. Bao nhiêu năm cô giấu kín chuyện mình nuôi con của anh, Thiếu Tần vốn dĩ đã coi ba nó không còn trên cõi đời này nữa. Ngàn vạn lần không thể để hai cha con họ nhận ra nhau. Cô vội xoay người che đi cơ thể nhỏ bé phía sau, giọng lắp bắp.
“Không không… thằng bé… anh đừng để ý…”
“Mami, người đàn ông này ơi cùng mẹ đêm qua?” Giọng nói lém lỉnh nhưng lại vô cùng dõng dạc nghiêm túc.
Sở Du rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, sợ đến mồ hôi đầm đìa, nhanh chóng ôm lấy Thiếu Tần.
“Tôi về trước đây!”
Nói rồi, không để Hoắc Dịch Thành có phản ứng liền mang Thiếu Tần rời đi. Anh có chút suy trầm. Ánh mắt lạnh lùng tựa chim ưng nhìn theo bóng lưng đang khuất dần, gương mặt dần trở nên thâm trường mang theo chút lạnh lẽo. Ngay sau đó liền nhấc máy gọi, âm thanh cao vút xen cả sự nghi hoặc.
“Điều tra cho tôi đứa bé đang ở cùng Sở Du.”
——————————————
Ngoài sảnh khách sạn, Sở Du đưa Thiếu Tần đến một nơi khuất người.
“Sao con lại tìm đến đây vậy, trẻ nhỏ không thể tùy ý ra ngoài một mình.”
Thiếu Tần dường như chẳng để tâm đến sự nhắc nhở của cô, hỏi ngược lại.
“Đến đây thì mới biết được mami qua đêm qua đêm với người đàn ông lạ chứ. Mà con lớn rồi, nếu mami muốn kiếm ba cho con thì cứ tự nhiên, sao phải giấu giếm thế này.” Giọng trẻ con không cao không thấp nhưng lại chạm trúng tim đen của cô. Sở Du có chút ngập ngừng.
“Không phải… con hiểu lầm rồi! Mami… không có…”
Thiếu Tần nhận ra sự hỗn loạn trong lòng Sở Du cùng với chút giấu diếm. Đôi ngươi nhạy bén liếc cô rồi cất giọng.
“Được rồi… con về đây. Mami đủ lớn để hiểu lời con nói.”
Cô ngẩn ra nhìn cậu bé. Thằng bé mới chỉ mới 5 tuổi nhưng lại giống như đã mười mấy tuổi. Nhìn kĩ thì cả về diện mạo đến tính cách đều không khác gì Hoắc Dịch Thành, lạnh lùng, cao ngạo lại có chút gì đó độc tôn. Bóng dáng nhỏ bé ấy càng làm cô thêm đau lòng. Cô hiểu những gì Thiếu Tần nói. Suốt những năm qua, dù chưa một lần nhắc về tình cha nhưng Sở Du hiểu rõ cậu chỉ ra vẻ mạnh mẽ, sâu thẳm bên trong rất muốn được giống như những đứa trẻ khác có ba ở bên cạnh để yêu thương. Cô đúng là một người mẹ không tốt!
Trong lúc này, tại phòng của Hoắc Dịch Thành, Cảnh Tử mang Âu phục đến cho anh, không quên báo cáo tin tức.
“Theo như điều tra, thông tin về cậu bé đó rất ít, chỉ có chút thông tin từ những người thân cận rằng đó là con của Sở Du tiểu thư.”
Hoắc Dịch Thành nghe đến đây liền bất giác nhíu mày, ngữ khí vào phần tức giận.
“Con?”
“Ngoài ra thì… người ở bên Sở Du tiểu thư sáu năm nay là… Dục Lăng.”
Nhắc đến cái tên này, ánh mắt tràn ngập sắc lạnh nhìn trực diện về phía Cảnh Tử, hơi thở nhuốm đầy sự nguy hiểm của loài sư tử. Anh gằn lên từng tiếng.
“Dục đại thiếu gia có vẻ rất thích chen chân vào chuyện gia đình nhà người khác.”
Đôi ngươi lóe lên tia chết chóc, nói rồi anh chợt đứng dậy khoác lên mình áo vest đen quyền quý sải bước rời đi.
Thiếu Tần về đến nhà liền nhanh chóng vào phòng mở laptop. Bàn tay nhỏ nhắn thoăn thoắt gõ trên bàn phím, một thoáng sau dòng thông tin tìm kiếm đã hiện lên màn ảnh, ánh mắt lấp lánh tựa lưu ly, môi khẽ nhếch một đường.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi, ba!”
Một ngày dài như vậy lại trôi đi. Trong một hộp đêm sầm uất, nơi các đại gia, ông trùm tai to mặt lớn ở Pháp tụ họp cá cược, hương sắc. Mùi hương nước hoa nồng nặc hoà quyện cùng bầu không khí lập loè ánh điện và mùi rượu mạnh khiến con ngươi lạc vào chốn mê đê. Tại căn phòng VIP, hai người đàn ông đối diện nhìn nhau sặc mùi thuốc súng.
“Anh đến đây từ bao giờ?” Giọng nói phẫn nộ cùng băng lãnh vang lên xé tan bầu không khí áp lực đôi bên.
“Mới đây thôi!” Âm thanh tùy tiện thêm chút bỡn cợt.
Dục Lăng vô cùng khó chịu trước vẻ mặt trêu đùa của Hoắc Dịch Thành, anh cố kìm nén sự tức giận.
“Anh gọi tôi đến đây có chuyện gì? Nói nhanh tôi còn có việc.”
Khoé môi Hoắc Dịch Thành nhếch lên một đường, đôi mày kiếm đen khẽ nhíu lại.
“Cậu có vẻ rất quan tâm Sở Du?”
Đoán trước được vấn đề này, Dục Lăng cười giễu cợt nhưng không giấu đi được sự run rẩy bên trong.
“Đương nhiên rồi, tôi và cô ấy ơi bên nhau lâu như vậy, tình cảm đương nhiên sâu sắc và quan tâm nhau.”
Câu trả lời khiêu khích khiến Hoắc Dịch Thành đột nhiên bật cười lớn, mắt lạnh lùng tựa mắt chim ưng. Anh đan hai tay vào nhau, liếc nhìn sự kiên định của Dục Lăng.
“Tình cảm sâu sắc? Haha… sâu sắc sao có thể bằng việc con bé sở bên tôi mười năm. Tốt nhất cậu đừng chen vào chuyện của tôi, nếu không người thua cuối cùng sẽ là cậu đấy!”
Điệu bộ hùng hồn, áp chế hoàn toàn kẻ địch chỉ Hoắc Dịch Thành mới có thể làm. Dục Lăng lấy hết can đảm đứng phắt dậy, ánh mắt tức tối nhìn dáng vẻ ung dung kia, giọng gằn lên từng tiếng.
“Tôi quyết sẽ không bỏ buộc. Sở Du sẽ không bao giờ quay trở về với anh đâu. Người làm tổn thương cô ấy đến mức phải bỏ trốn là anh. Tôi sẽ không để Sở Du đau khổ thêm nữa.”
Dứt câu, Dục Lăng liền bỏ đi, để lại cho Hoắc Dịch Thành sự tức tối đến cùng cực, gân xanh nổi trên trán rõ rệt. Đứa con đó… không phải là của tên họ Dục đó chứ! Hoắc Dịch Thành không ngừng tranh luận trong tiềm thức.
Bên này, Dục Lăng ngồi trong xe thở hổn hển, mồ hôi sớm đã đầm đìa. Không ai biết được, ban nãy đối diện với Hoắc Dịch Thành anh đã liều mạng thế nào. Anh ta là tên ma quỷ, kẻ chống lại anh nhất định không có kết cục tốt đẹp. Nhưng nghĩ đến sự đau khổ của hai mẹ con cô, anh lại nhịn không được mà muốn đòi lại công đạo. Nghĩ lại thì lời nói ban nãy của anh cũng có chút gì đó quá táo bạo. Hiện tại, Sở Du còn chưa chấp nhận tình cảm của anh thì liệu có chịu ơi bên anh không. Điều Dục Lăng lo sợ lúc này là sự xuất hiện của Hoắc Dịch Thành sẽ làm đảo lộn cuộc sống của hai mẹ con họ. Đặc biệt là Thiếu Tần, nó đâu thể nào chấp nhận nổi người cha từng là cha nuôi của mẹ mình. Nghĩ đến đây cũng đủ làm anh rối bời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.