Thuốc giảm đau dần dần phát huy tác dụng, Dư Thúy đã dễ chịu hơn một chút, hắn đuổi hai người kia về căn cứ, Thần Hỏa và Puppy bàn bạc với nhau, Thần Hỏa về căn cứ ngủ một giấc trước, Puppy ở lại trông bệnh.
Dư Thúy bất đắc dĩ, “Cậu ở đây làm cái gì? Tôi sắp sửa ngủ rồi, sáng ngày mai cậu bảo quản lý tìm một người đến đây là được rồi.”
Puppy nằm xuống giường dành cho người nhà bệnh nhân, bình thản nói: “Vừa rồi không nghe chị gái y tá nói gì sao? Cái kiểu tổn thương phần mềm diện tích lớn này, cần phải… cần phải… cần phải cái gì ý nhỉ?”
Dư Thúy đau đến mức cắn gối, “Cần phải nghỉ ngơi hạn chế vận động.”
“Đúng, không thể động đậy lung tung.” Hai tay Puppy xếp lại đặt trên bụng, bình tĩnh, “Lát nữa muốn đi tè thì đừng ngại ngùng, nói với anh Puppy, anh Puppy đi lấy bô xi tè cho cậu.”
Dư Thúy cắn răng: “Cảm ơn, không cần.”
Puppy thở dài, đeo tai nghe nghe tấu nói, không để ý đến Dư Thúy nữa.
Căn cứ FS, Thần Hỏa rón rén mở cửa lớn của căn cứ, vào cửa định đi lên lầu thì thấy trong bóng tối, trên sô pha lờ mờ hình như có thứ gì đó, Thần Hỏa nhíu mày, khom người đi về trước mấy bước, khi sắp đến trước sô pha, thứ đó khàn giọng nói: “Đội trưởng sao rồi?”
Thần Hỏa suýt nữa bị hù chết.
“Bật đèn lên thì chết à?!” Thần Hỏa tức muốn đánh người, “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ ở đây giả ma hù ai hả?!”
Lần đầu tiên Thời Lạc bị Thần Hỏa gào mà không phản kích lại, cậu im lặng một hồi, lại hỏi lần nữa, “Đội trưởng thế nào rồi?”
Thần Hỏa nghe thấy trong giọng nói của Thời Lạc nồng nặng giọng mũi không nhịn được bật cười, “Ê này, có phải cậu khóc không? Không phải chứ? Ha ha… thật hay giả vậy? Mở đèn tôi nhìn một cái…”
Trong bóng tối Thời Lạc tức giận nói, “Không có! Hỏi anh đó!”
“Thái độ này của cậu là gì đó?” Thần Hỏa bất mãn nói, “Chuyện hôm nay chẳng phải do cậu gây ra hay sao? Cậu còn có lý mà nói à?”
Thời Lạc lại không hé miệng.
“Dư Thúy… Tôi cũng không biết bây giờ thế nào.” Thần Hỏa nói dối không chớp mắt, “Bác sĩ nói không nói chắc được.”
Thời Lạc trong lòng căng thẳng, “Không nói chắc là có ý gì?!”
Thần Hỏa thuận miệng nói bừa, “Ý là…”
“À, tôi nhớ ra rồi.” Thần Hỏa nghiêm túc nói, “Bác sĩ nói như vầy, nếu như Dư Thúy có thể sống đến đầu xuân năm sau, vậy thì bệnh còn có hy vọng, hắn coi như là có thể vượt qua được.”
Thời Lạc: “…”
Thần Hỏa lên cơn, “Cậu vui lắm đúng không? Trong thời gian ngắn Dư Thúy không thể thi đấu được, cậu thành công lên chức, một phát trở thành chính cung nương nương của FS chúng ta, đang âm thầm vui vẻ phải không.”
Thần Hỏa nói xong đi về phía cầu thang, khi đi đang qua ghế sô pha bị vấp tấm thảm, suýt nữa ngã xuống, Thần Hỏa chửi ùm lên mở đèn, Thời Lạc trên sô pha bị ánh đèn chiếu vào tránh đi, Thần Hỏa nhìn qua, ngẩn người.
Thời Lạc ngồi trong góc sô pha, mắt và mũi đều đỏ bừng, thấy Thần Hỏa mở đèn, cậu liền lập tức quay đầu qua chỗ khác, quay lưng về phía Thần Hỏa, mặt đối diện với tường mà ngồi.
Thần Hỏa thở dài, chuyện này ai có thể chịu nổi?
Cậu ta dù là thẳng nam vạn năm cũng không nỡ nhẫn tâm, bất đắc dĩ quay lại, ngồi trên ghế sô pha đối diện Thời Lạc, nhíu mày nói, “Được rồi, đừng trốn nữa, tôi lại chẳng nói gì cậu, nào, nói chuyện chút.”
Thời Lạc khàn giọng nói: “Không nói.”
“Được rồi không lừa cậu nữa.” Thần Hỏa thành thật nói, “Xương cốt cũng không có bị thương gì, chỉ là bị tổn thương phần mềm mà thôi, thật ra hôm nay không nhập viện cũng được, không có vấn đề gì lớn, mai hoặc mốt thì có thể xuất viện, cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu trễ thêm một hai ngày, thì vết thương lâu mới lành.”
Thời lạc quay đầu sang, không tin tưởng nói, “Thật sự?”
“Thật, nếu như cậu ta có chuyện tôi còn có thể về đây ngủ một giấc sao?” Thần Hỏa móc lỗ tai, “Nhưng mà đau chắc chắn là rất đau, sau lưng xanh xanh đỏ đỏ, đáng sợ.”
Thời Lạc do dự một lát, khẽ hỏi, “Tôi có thể đi thăm anh ấy không?”
“Đã giờ này rồi đi cái gì, cậu ta chắc là cũng đã ngủ.” Thần Hỏa cũng sắp buồn ngủ muốn chết, cậu ta nằm trên sô pha dựa lưng, “Ngày mai lại nói đi.”
Thời Lạc cúi đầu, một hồi sau nói, “Cảm ơn.”
Thần Hỏa ngước mắt lên, không xác định nói, “Cậu… Vừa rồi mới nói gì với tôi thế?”
Thời Lạc ngừng một lát, nói lại lần nữa, “Cảm ơn.”
Thần Hỏa hận không thể ghi âm lời Thời Lạc lại! Thời Lạc nói cảm ơn với mình!
“Thật hiếm thấy, cậu vậy mà nói cảm ơn với tôi…”
Thần Hỏa nhịn cười, cậu ta nhìn hai mắt Thời Lạc đỏ bừng, thấp giọng nói, “Hối hận rồi đúng không?”
Thời Lạc cúi đầu, không nói.
Hối hận, đương nhiên hối hận rồi, đã sắp hối hận muốn chết rồi.
Thần Hỏa nhìn nét mặt của Thời Lạc, nói sâu xa, “Hy vọng cậu không phải đang hối hận vì hôm nay đánh nhau không phát huy tốt, còn để Dư Thúy bị thương.”
Thời Lạc bị nói trúng tim đen, ánh mắt né tránh nhìn về nơi khác.
“Chuyện hôm nay, bị thương gì đó thật ra là vấn đề nhỏ nhất.” Thần Hỏa thu lại giọng điệu đùa giỡn, “Cậu có biết nếu như chuyện hôm nay lộ ra bên ngoài, hoặc là đánh nhau ở sau buổi thi đấu, bị lộ trước mặt của tất cả mọi người, là có kết quả gì không?”
Thời Lạc nhìn về phía Thần Hỏa.
“Xử phạt nhẹ chút… Cậu và Bạo Táo Thư cùng nhau bị cấm thi đấu một mùa giải, sau đó bị chiến đội của mình khai trừ.” Thần Hỏa bình tĩnh nói, “Nếu nghiêm trọng, thì hai người cùng bị cấm thi đấu cả đời.”
Trong mắt Thời Lạc hiện lên vẻ lo sợ.
Cậu không thể bị cấm thi đấu.
“Cảm thấy xử phạt quá nghiêm khắc à?”
“Rất nhiều người…” Thần Hỏa lười biếng nói, “Xem thường cái nghề này của chúng ta, cảm thấy chúng ta trình độ thấp, tố chất kém, mỗi ngày lời chửi thề đều không rời miệng, chỉ biết chơi game, không làm việc đàng hoàng, tuổi còn nhỏ đã nghỉ học lấy tiền đồ cả đời này của mình đi đánh cược…”
“Nhưng sự thật như thế nào?” Thần Hỏa nhìn về phía Thời Lạc, “Tôi hỏi cậu nè.”
“Có nghề nghiệp nào, mà chửi thề một câu đã bị phạt mười ngàn tệ rồi?”
“Lại có nghề nghiệp nào, vì chuyện đánh nhau ở đời tư, thì sẽ bị cả giới khai trừ phong sát không?”
“Tuổi tác mọi người đều quá nhỏ, dễ xúc động dễ bất chấp hậu quả, chế độ thi đấu liên minh càng ngày càng hà khắc, cố gắng điều chỉnh hành vi của chúng ta vào khuôn phép… Cũng là muốn thay đổi ấn tượng của công chúng đối với chúng ta, mặc dù đến bây giờ vẫn có rất nhiều người xem thường.” Thần Hỏa đứng dậy, nhìn Thời Lạc nói, “Nhưng dù sao cũng có một ngày có thể xem trọng đúng không?”
Thần Hỏa nói xong liền ê răng nổi da gà, “Đệt, sau này cái kiểu lên lớp tư tưởng đạo đức thế này bảo lão Kiều đến dạy cậu, tôi không chịu nổi kiểu này đâu.”
Thời Lạc xấu hổ cúi đầu hít mũi một cái.
“Dư Thúy chắc là cũng cảm thấy gớm quá, lười nói mấy cái này, với lại hoàn toàn cũng không cần nói, đánh chuyên nghiệp một năm, dần dần tự nhiên sẽ hiểu hết thôi, nhưng ai có thể ngờ là cậu vừa mới vào nghề thì đã đá trúng đường cao thế rồi chứ?” Thần Hỏa bĩu môi, “Chỉ mình cậu nóng tính? Tính tôi có nóng hay không? Năm đó vừa mới đánh chuyên nghiệp, bởi vì một sai lầm cực lớn của tôi đã khiến ván đấu có lợi thành một trận thua, khi ra khỏi nơi thi đấu, có fan quăng trà sữa chưa uống hết lên trên đầu tôi, xối một đầu trà sữa, ông đây tức muốn nổ phổi, tên kia cách tôi chưa đến hai mét, tôi muốn đánh trả chắc chắn được, nhưng có thể ra tay sao?”
“Ra tay thật rồi, bản thân làm sao đây? Chiến đội làm sao đây?” Thần Hỏa nhướng mày, “Hiểu chưa?”
Thời Lạc ngoan ngoãn ừm một tiếng.
“Hiểu rồi thì được rồi, dù sao cũng may, chuyện lần này Dư Thúy đã làm yên chuyện rồi, bên phía liên minh dù có biết, chuyện không có chứng cứ, cũng mặc kệ thôi.”
Thời Lạc gật đầu, lại thấp giọng nói, “Vậy… tôi có thể gửi wechat cho đội trưởng không?”
“Vì sao không thể?” Thần Hỏa nhún vai, “Nhưng mà bây giờ chắc chắn không trả lời đâu, đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói đi.”
Thời Lạc lại nhịn không được hỏi, “Anh ấy… có khi nào không để ý tôi nữa không?”
Thần Hỏa bật cười, “Đến mức đó à? Nhiều nhất là dạy dỗ cậu mấy câu, ngoan ngoãn nghe xong sau đó nói xin lỗi chắc là được rồi? Cậu ta trước giờ không hay dạy dỗ người khác, với lại chưa từng tính toán chuyện cũ, không sao.”
Thần Hỏa nhìn Thời Lạc, cười, “Chỉ cần lấy bộ dạng chó con bây giờ của cậu đi xin lỗi cậu ta là được, Dư Thúy không mềm lòng thì tôi theo họ của cậu.”
Thời Lạc cúi đầu, lúc này mới thoáng thả lỏng.
Thần Hỏa nhìn Thời Lạc, chuyện trong lòng mơ hồ lo lắng lại là chuyện khác.
Không lộ đến phía liên minh, liên minh quả thực sẽ không quan tâm, nhưng phía ông chủ thì sao? Có thể nhịn được sao?
Thần Hỏa đoán không sai, Quý Nham Hàn quả thật không nhịn được.
Sáng sớm hôm sau, Quý Nham Hàn đi đến xem vết thương của Dư Thúy, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì ngồi xuống, bóp trán, “Cũng may, vẫn chưa ký kết hợp đồng với thùng thuốc nổ này, giới thiệu cho những chiến đội khác đi.”
Dư Thúy giống như không nghe thấy, hắn nhìn mắt Quý Nham Hàn đầy tơ máu, hỏi: “Cả đêm không ngủ? Sao rồi?”
“Công ty của ba Mẫn Mẫn xảy ra chút vấn đề, cũng ổn rồi.” Quý Nham Hàn bất mãn nói, “Đừng đánh trống lảng, tôi đang nói chính sự với cậu, nhanh nhanh, tiễn ông trời con này đi, người này quá nguy hiểm rồi, vừa mới đến chiến đội thì đã gây ra chuyện thế này, sau này còn chịu nổi sao?”
Dư Thúy nói với Puppy, “Anh Puppy mua một phần cháo cho tôi đi, nhớ thêm một cái trứng vịt muối.”
Puppy hiểu hai người này sắp cãi nhau, biết điều tránh đi, miễn làm bia đỡ đạn.
Dư Thúy nói: “Của tôi.”
“Bây giờ cậu ấy chẳng khác gì so với một người ngoài ngành, có rất nhiều chuyện đều không biết.” Dư Thúy đảm bảo nói, “Sau này tôi sẽ từ từ nói cho cậu ấy.”
“Cũng đã đánh một trận đấu rồi, còn là người ngoài ngành?” Quý Nham Hàn bật cười, “Đừng nói đùa nữa! Nói cho cậu biết tôi không có thời gian để dây dưa với cậu, tôi sắp sửa đi rồi, bây giờ cậu quyết định đưa cậu ta đến chiến đội nào, hôm nay tôi bảo người đi nói chuyện, Thánh Tích thế nào?”
Quý Nham Hàn cố hết sức thương lượng đàng hoàng với Dư Thúy, “Đưa đến Thánh Tích đi, chiến đội người ta cũng được, cũng thiếu trị liệu, cậu ta đến đó thì có thể ở đội hình chính luôn, tốt hơn so với chỗ chúng ta, cũng có thể được dùng đúng chỗ.”
Dư Thúy bật cười, “Năm nay chiến đội Thánh Tích đã bít cửa giải thế giới rồi, tốt chỗ nào? Với lại trong đội bọn họ nuôi một đội bá, ai chịu nổi?”
Quý Nham Hàn lại nói, “Vậy đến Bò Rừng đi, đúng lúc trị liệu của bọn họ bị cấm đấu.”
“Sắp xếp này cũng quá hay đó.” Dư Thúy bị chọc tức đến buồn cười, “Sau này nói đến chuyện này Thời Lạc còn có thể chém gió, nói vị trí trị liệu chính của mình ở Bò Rừng là đích thân cậu ấy tự tay giành được, hay!”
Quý Nham Hàn bực mình nói, “Vậy đi đâu?!”
“Tôi thừa nhận, trước đây tôi thật sự từng nghĩ đến chuyện để cậu ấy ký với chiến đội khác, nhưng cũng chỉ nghĩ đến NSN, nhưng cả NSN lúc đó tôi cũng đã do dự.” Dư Thúy không hề nghĩ ngợi nói, “Càng đừng nói đến chiến đội khác, không thể nào.”
“NSN tuyệt đối không được!” Quý Nham Hàn dứt khoát nói thẳng luôn, “Bọn họ chỉ thiếu một trị liệu! Lại tặng cho bọn họ một trị liệu, NSN lập tức có thể khiêu chiến với chúng ta rồi, tôi tuyệt đối không thể đồng ý.”
“Vậy thì chuyện này không cần bàn nữa, tôi không muốn cãi nhau với anh.” Dư Thúy lạnh lùng nói, “Với lại tôi hoàn toàn không thể bán cậu ấy.”
Quý Nham Hàn tức đến nỗi mặt cũng đỏ bừng, Dư Thúy nói, “Anh đã thấy rồi, với tính khí này, lỡ như không ai trông coi, tương lai xảy ra chuyện gì bị cấm thi đấu đến cuối đời thì làm thế nào đây?”
Quý Nham Hàn thất thanh, “Cậu ta sống hay chết thì liên quan gì đến cậu? Tôi biết, mới đầu cậu là giúp anh họ cậu ta chăm sóc cậu ta, nhưng mà như này cũng đủ rồi đúng không?”
“Mang cậu ta từ quán net đến đây, không để cậu ta tiếp tục làm streamer dạo nữa, cho cậu ta đăng ký tuyển thủ chuyên nghiệp, tốn bao nhiêu tâm tư sắp xếp cho cậu ta thi đại học, bây giờ còn nằm viện thay cậu ta!!!” Quý Nham Hàn hối hận muốn chết rồi, ban đầu mình còn không để bụng đi giúp đỡ, “Xong rồi chưa? Đủ rồi chưa? Được rồi chưa Whisper?! Cậu còn muốn thế nào? Chờ được bầu là “Cảm động Trung Quốc*” của năm sao?! Vẫn chưa xong sao?” (*là một chương trình của đài CCTV, thông qua bình chọn để chọn ra nhân vật hoặc đội nhóm có hành động cảm động nhất năm)
Dư Thúy cũng hoàn toàn bị chọc nổi điên, “Chưa xong! Tôi cam tâm tình nguyện chăm sóc cậu ấy, thế nào hả?!”
Quý Nham Hàn bị tức sắp điên rồi, “Cậu bị điên à! Cứ phải móc tim móc phổi đối xử với cậu ta? Có phải cậu…”
“Đúng! Anh nghĩ không sai.” Dư Thúy nói hùng hồn, “Tôi xem trọng cậu ấy, tôi thích cậu ấy! Chẳng phải anh sớm đã nhìn ra rồi sao? Còn hỏi cái gì?!”